Thanh Sắc Cấm Dụ

Chương 9 : Nhận hồng bao phải hôn một cái

Ngày đăng: 17:59 19/04/20


Ngày hôm sau thời điểm Lang Hi tỉnh lại, Hàn Tả Tả và bà ngoại đã sớm rời giường.



Bà ngoại đi sân lớn trong trấn luyện quyền, Hàn Tả Tả một mình trong phòng bếp chuẩn bị điểm tâm.



Lang Hi vừa mới tỉnh ngủ, ra cửa phòng liền thấy Hàn Tả Tả trong phòng

bếp nho nhỏ loay hoay không ngừng, ánh nắng buổi sáng theo cửa sổ

xuyên thấu rọi vào, sương trắng quanh quẩn chung quanh, khuôn mặt Hàn

Tả Tả mơ hồ không rõ, một tay nắm cái nồi, một tay cầm muỗng khuấy

không ngừng.



Cảnh tượng yên tĩnh bình thường như vậy, không hiểu sao làm cho

Lang Hi đáy lòng một mảnh ấm áp an bình, đó là hình ảnh khói lửa hồng trần giữa không gian nhỏ bé không đáng kể nhưng lại trân quý vô

cùng.



Hàn Tả Tả nhìn thấy Lang Hi rời giường, mỉm cười nói cho hắn nơi đặt bàn chải đánh răng, khăn mặt.



Lang Hi không biết suy nghĩ cái gì, sau một lúc lâu mới gật gật đầu đi rửa mặt.



Bà ngoại sau khi trở về, Lang Hi cũng thu thập xong rồi, Hàn Tả Tả liền đem điểm tâm mang lên bàn.



”Chú Tư ăn trước chút cháo cho ấm bụng!”



Hàn Tả Tả múc cho bà ngoại một chén cháo, rồi lại múc cho Lang Hi một chén.



Bất quá chỉ là chút bánh trứng bột, cháo hoa bình thường, Lang Hi

lại cảm thấy có một dòng ôn nhu đặc biệt đang nhàn nhạt lưu

chuyển.



Lang Hi mở miệng ăn cháo, nhịn không được ở trong lòng hơi hơi tự

giễu, khi nào thì bắt đầu, hắn nhưng lại cũng có những thứ cảm xúc

này?



Cơm nước xong, bà ngoại không cho Hàn Tả Tả thu thập bát đũa, bảo Tả

Tả mang theo Chú Tư lên trấn trên đi dạo, mua chút đặc sản mang về Chu gia.



Hàn Tả Tả thấy Chú Tư không phản đối, quay về phòng lấy khăn quàng cổ cùng hắn đi ra ngoài.



Gần đến cuối năm, chợ trên trấn nhỏ cũng tương đối náo nhiệt.



Hàn Tả Tả sợ nhất là thời điểm đi dạo phố mua này nọ làm quà cho

người khác, lại nhìn Lang Hi trưng ra vẻ mặt cứng ngắc thâm trầm, tuy rằng vẫn là bộ dáng không chút thay đổi, nhưng Hàn Tả Tả có thể

đoán được trong lòng hắn đang phiền muộn.



Hàn Tả Tả vội vàng mua chút đặc sản địa phương, liền lôi kéo Chú Tư ra khỏi chợ.



Tuy rằng nhiệt độ không khí vẫn rất thấp, nhưng bởi vì mặt trời tỏa

ánh nắng sưởi ấm, đi ở bên ngoài cũng không thấy lạnh bao nhiêu.



Thôn trấn này rất nhỏ, ngày thường phần lớn người trẻ tuổi ra

ngoài làm việc, chỉ còn lại người lớn và trẻ nhỏ, thập phần yên

tĩnh, lúc này mọi người ra ngoài làm công gấp gáp trở về mừng năm

mới, trấn nhỏ liền chợt náo nhiệt hẳn lên.



Lang Hi một tay xách hai cái gói thật to, cùng Hàn Tả Tả sóng vai đi ở trong thôn trấn, trên đường người đi đường lui tới không giống như

trên thành phố vội vã hời hợt, mọi người cười lớn tiếng chào

hỏi nhau, tạo nên bầu không khí thật hòa thuận vui vẻ.



Thường thường có đứa nhỏ hét chói tai chạy qua bên người, ngẫu

nhiên còn có thể bất ngờ quăng đến một chiếc pháo, “Phanh” một

tiếng ở bên chân nổ tung.



Hàn Tả Tả bất ngờ không kịp phòng bị hoảng sợ, thét chói tai, dở khóc

dở cười uy hiếp cậu bé thực hiện được trò đùa dai kia, đứa nhỏ này

căn bản không sợ, làm cái mặt quỷ liền hi hi ha ha chạy mất.



Lang Hi lù lù bất động nhìn hết thảy phát sinh trước mắt, khí thế kia,

làm cho Hàn Tả Tả cảm thấy cho dù có quăng bom đến cũng không nhất

định có thể nhìn thấy hắn nhíu mày.



Hàn Tả Tả đe dọa đứa nhỏ kia không được, liền nở nụ cười: “Nơi này

thực hẻo lánh, cũng không có nhiều hạn chế như vậy, lãnh đạo nơi này

cũng không cấm đốt pháo, vừa đến năm mới nhà nhà đều đốt pháo, còn có thể viết câu đối, thực náo nhiệt...”



Hàn Tả Tả đơn giản giới thiệu cho hắn phong thổ địa phương, vừa đi vừa chỉ vào kiến trúc hai bên thuyết minh vài câu.




Lang Hi liếc nhìn cô một cái, cả lỗ tai đều đỏ ửng rồi, nghĩ

nghĩ gian nan giải thích: “Ba cho đứa nhỏ tiền mừng tuổi... Đứa nhỏ, đứa nhỏ... hôn ba...” (~o~)



Hàn Tả Tả ngẩn ra, đột nhiên bật cười ra tiếng.



Lỗ tai Lang Hi đỏ đến nỗi có thể rỉ ra máu, co quắp bất an đứng ở nơi đó, ánh mắt khó hiểu nhìn Hàn Tả Tả cười to không ngừng.



Hàn Tả Tả một tay đỡ cái bàn, một tay ôm bụng, cười đến gập người lại, nước mắt đều chảy ra.



Hàn Tả Tả cười không dừng lại được, khổ sở khoát tay áo, đứt quãng

nói: “Ôi, không được... Mắc cười chết cháu rồi! Chú Tư, chú...

Cho tới bây giờ chưa nhận qua tiền mừng tuổi?”



Lang Hi trầm mặc lắc lắc đầu, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy mình náo loạn rất đáng cười sao.



Hàn Tả Tả thật vất vả mới ngừng được tiếng cười, nghiêm mặt ngồi

xuống, vẻ mặt cổ quái nói: “Chú tư, việc này... nhận tiền mừng tuổi

của trưởng bối, bình thường đều phải dập đầu chúc tết trưởng bối...”



Lang Hi sắc mặt bỗng dưng biến thành màu đen, mất tự nhiên liên tục chải tóc.



Hàn Tả Tả cố nén cười tiếp tục nói: “Chưa từng nghe qua ở đâu có phong tục nhận tiền mừng tuổi, phải hôn một cái... Chú Tư, đứa nhỏ

phỏng chừng là được nhận tiền rất cao hứng, cùng gia gia làm nũng mà

thôi!”



Lang Hi tính cách quái gở, mẹ của hắn cũng có chút vấn đề về

thần kinh, trong quá khứ qua năm mới nhiều lắm là thêm chút đồ ăn,

tập tục này nọ tự nhiên không biết.



Huống chi, Lang Hi lúc còn nhỏ liền cùng mẹ ra nước ngoài, đối với việc này càng thêm không biết.



Hàn Tả Tả nói xong lại muốn cười, nhịn hồi lâu, nhìn đến Chú Tư vẻ

mặt mặt than quẫn bách đứng ở đàng kia, vẫn là không nhịn được cười lên tiếng.



Lang Hi mím môi, nhìn về phía Hàn Tả Tả cười không ngừng, ánh mắt hơi hơi mị lên.



Sau đó, Lang Hi đột nhiên cúi thấp người, thật nhanh hôn lên trán Hàn Tả Tả.



Tiếng cười chợt đình chỉ, Hàn Tả Tả há hốc miệng, không thể tin trừng mắt nhìn hắn.



Xúc cảm lành lạnh như chuồn chuồn lướt nước, Lang Hi chạm một chút

liền nhanh chóng lui về phía sau, thẳng lưng nhìn cô, trong mắt ẩn ẩn ý

cười.



Trên trán cảm giác mát lạnh nhẹ nhàng vờn quanh thật lâu không tiêu tán, Hàn Tả Tả ngây ngốc ngồi ở chỗ kia, chậm rãi đỏ mặt.



Lang Hi xụ mặt nghiêm trang mở miệng: “Tôi đang làm nũng.”



Nói xong, chậm rì rì xoay người rời đi.



Nụ hôn khẽ khàng cơ hồ có thể xem như chưa từng xảy ra, lại làm cho tim Hàn Tả Tả đang đập chợt đình chỉ, thẳng đến Lang Hi rời đi, mới lại đột nhiên nhảy lên, kịch liệt va chạm vào vách tường trong lòng

ngực.



Hàn Tả Tả chỉ cảm thấy, lúc đôi môi kia chạm vào trên trán cô, giống

như đem linh hồn cô hút đi, chỉ để lại một chút cảm giác mát lạnh mềm

nhẹ, cố chấp chiếm lấy toàn bộ ý thức.



Hàn Tả Tả đột nhiên hoàn hồn, hoảng sợ đứng lên trốn về phòng mình, rất lâu mới chậm rãi bình tĩnh trở lại.



Chú Tư là trưởng bối, là trưởng bối, là trưởng bối... (Ish: sau này nhớ niệm câu này nha chị)



Hàn Tả Tả mãnh liệt đập giường, trưởng bối còn đối với cô làm nũng!



Trong đầu một mảnh hỗn loạn, Hàn Tả Tả rót ly nước, muốn bản thân bình tĩnh lại.



Đụng đến hồng bao trong túi tiền, không chút để ý mở ra, bên trong là một tấm chi phiếu nhẹ tênh.



Hàn Tả Tả cầm lên ngắm một cái, lập tức phun hết nước trong miệng ra.



Này này này... Đây là tập tục của hào môn thế gia?



Hàn Tả Tả khóc không ra nước mắt đếm số 0 đằng sau, chỉ cảm thấy dân phố chợ như cô bỗng dưng trở thành người giàu có cũng không

bị kinh hách bằng việc này...