Thanh Sắc Cấm Dụ

Chương 8 : Một đường ấm áp làm bạn

Ngày đăng: 17:59 19/04/20


Nhà bà ngoại Hàn Tả Tả ở một trấn nhỏ gần thị xã, không tính xa, nhưng là đường lại không dễ đi.



Trước đây Hàn Tả Tả mỗi lần về nhà, đều là trước ngồi xe đường dài đến thị xã, lại bắt xe buýt đến thị trấn, sau đó từ thị trấn gọi xe đi trấn trên.



Lần này Lang Hi lái xe đưa cô về, liền thuận tiện hơn rất nhiều, Hàn

Uyển nhân cơ hội này mua cho bà ngoại rất nhiều đồ, trong túi nhét

đầy đồ còn chưa đủ, lại ở chỗ ngồi phía sau nhét đầy hàng tết.



Cứ như vậy, Hàn Tả Tả chỉ có thể ngồi vào ghế phụ, thành thành thật thật cột chắc dây an toàn.



Trên đường có tuyết đọng, lượng xe cộ trên đường cao tốc đầu xuân rất đông, xe chỉ có thể chạy chầm chậm.



Lang Hi lái xe hết sức chuyên chú, Hàn Tả Tả nhàm chán xoay qua xoay

lại, phát hiện xe này quả thực giống như xe mới được lái lần đầu, trên xe cái gì cũng không có, thậm chí ngay cả đĩa CD đều tìm không thấy.



Hàn Tả Tả không nói gì tựa vào trên cửa kính xe, chống đầu nhìn Lang Hi.



Tuyết đã muốn ngừng, thời tiết trong lành, không khí mang theo cái

mát lạnh đặc hữu của những ngày đông, ánh mặt trời mùa đông

ấm áp chiếu khắp mọi nơi, lại được nền tuyết trắng xóa chiết

xạ ra ánh sáng chói mắt.



Lang Hi chăm chú nhìn phía trước, từ bên cạnh nhìn sang, mũi cao

thẳng, thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng tựa như cùng những hạt

tuyết trắng xóa đầy trời ngoài kia hòa làm một thể.



Hàn Tả Tả ngẩn người nhớ lại, lần đầu gặp gỡ, Lang Hi giống như

khối băng ngàn năm không tan, cứng rắn lạnh lẽo, bén nhọn, tản ra hơi

thở uy nghiêm đáng sợ.



Mà sau khi quen thuộc một chút, Hàn Tả Tả chỉ cảm thấy Lang Hi càng

giống tuyết trên đỉnh núi cao quanh năm không thay đổi, bề ngoài tuy rằng lạnh lẽo, nhưng bên trong lại mềm mại tinh tế, mang theo một

chút cảm giác trống trãi. (Ishtar: túm lại là anh rất lãnh rất khốc ~o~)



Lang Hi dường như nhận thấy được tầm mắt của Hàn Tả Tả, nghiêng đầu, khuôn mặt nghi vấn nhìn về phía cô.



Hàn Tả Tả có chút ngượng ngùng dời tầm mắt, làm như lơ đãng nói: “Chú lái xe không thích nghe nhạc sao?”



Hàn Tả Tả bất quá là cảm thấy hai người một đường trầm mặc như vậy có

chút không được tự nhiên, cũng không trông cậy vào Lang Hi quan tâm

cô, tự quyết định nói: “Như vậy cũng tốt lắm, miễn cho phân tâm, có thể

giảm bớt những sự cố ngoài ý muốn.”



”Không phải.” Lang Hi đột nhiên mở miệng, “Mệt chỉ muốn ngủ.”



Hàn Tả Tả sửng sốt, cười nói: “Vậy chú có thể tìm những bài sôi động nha.”



Lang Hi lắc lắc đầu: “Rất ầm ĩ.”



Hàn Tả Tả trải qua một đoạn thời gian ở chung, phát hiện tứ thúc cũng

không giống như bề ngoài cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, dần dần

cũng thoải mái nói chuyện.



Hàn Tả Tả câu có câu không cùng hắn tán gẫu, phần lớn thời gian

đều là cô nói, Lang Hi nghe, ngẫu nhiên hỏi vấn đề gì, cũng sẽ trả lời

một hai câu.
Lang Hi rất biết nghe lời gật đầu: “Thím!”



Bà ngoại lôi kéo Lang Hi ngồi xuống, chỉ huy Hàn Tả Tả: “Tứ Lang mau

ngồi xuống nghỉ ngơi, Tả Tả châm trà cho Chú Tư cháu đi!” (~”~)



Hàn Tả Tả suýt tí nữa thì trợt, lảo đảo một cái dừng lại, bất đắc dĩ nói: “Bà ngoại bà gần đây lại xem hí kịch rồi...”



Lang Hi vẫn như cũ mặt không chút thay đổi, ánh mắt nhìn về phía Hàn Tả Tả, khó được lộ ra một chút mờ mịt.



Hàn Tả Tả buồn cười, cũng không giải thích, rót trà cho hắn, sau đó

liền để bọn họ ngồi xuống nói chuyện phiếm, một mình cô vào phòng

dọn dẹp.



Đệm chăn tất cả đều sạch sẽ, Hàn Tả Tả thu thập một gian phòng cho

Lang Hi ở, trấn nhỏ không có điều kiện mua máy sưởi, chỉ có phòng bà ngoại có một cái.



Hàn Tả Tả lo lắng buổi tối trời lạnh, lấy ra túi sưởi ấm cầm tay, nhét vào trong chăn.



”Bà ngoại, cháu sắp xếp xong rồi, đã khuya, bà nên đi ngủ sớm!”



Bà cụ ban ngày ở bên ngoài đợi hồi lâu, lúc này tinh thần có chút

không khỏe, nghe vậy lại nói thêm hai ba câu, liền vào nhà nghỉ ngơi.



Hàn Tả Tả vỗ vỗ bả vai Lang Hi, trêu ghẹo nói: “Tứ Lang đi ngủ đi,

giường đã trải cho chú rồi, đêm nay đành ở tạm qua một đêm!”



Hàn Tả Tả xoay người muốn đi nấu nước nóng, vừa mới đi được hai bước trên tay căng thẳng.



Lang Hi kéo tay Hàn Tả Tả, dưới ánh sáng mờ nhạt ánh mắt sâu thẳm khó hiểu, ngẩng đầu thâm trầm nhìn cô.



Tim Hàn Tả Tả bỗng dưng đập loạn nhịp, tay bị nắm chặt, không được tự nhiên cười cười hỏi: “Làm sao vậy?”



Lang Hi im lặng nhìn cô thật lâu, mới chậm rãi mở miệng nói: “Tứ Lang là cái gì?”



Hàn Tả Tả buồn cười nhíu mày, trêu tức nói: “Ngô, là nha... Con trai đứng hàng thứ tư trong nhà... nhũ danh?”



Lang Hi trầm mặc gật đầu, hờ hững nói: “Tốt lắm.”



Hàn Tả Tả dở khóc dở cười rút tay ra: “Tốt cái gì... Chú Tư chờ một lát, cháu đi nấu nước nóng cho chú tắm rửa...”



Lang Hi còn thật nghiêm túc nói: “Kêu Tứ Lang.”



Hàn Tả Tả không nói gì liếc mắt xem thường: “Vậy Tứ Nương đâu! Quên đi, kêu Lão Lang đi!”



Hàn Tả Tả vào trong bếp nấu nước, xách ấm nước và một cái chậu đi vào phòng Lang Hi.



”Đây là nước ấm, chú tẩy rửa sơ rồi đi ngủ đi!”



Lang Hi tắm sơ qua rồi ngồi trên giường, giường nhỏ bằng gỗ vừa thấp vừa chật, lại trải tấm chăn thật dày.



Xốc chăn lên chui vào, Lang Hi ngẩn ra, dùng chân đẩy ra một cái túi sưởi ấm màu vàng.



Chăn ấm áp dễ chịu, Lang Hi cởi quần áo nằm vào, trong lòng ôm túi

sưởi, chỉ cảm thấy một đêm này đặc biệt yên tĩnh ấm áp.