Thanh Sắc Cấm Dụ

Chương 7 : Thông minh bị thông minh hại

Ngày đăng: 17:59 19/04/20


Hàn Tả Tả đột nhiên cảm thấy giống như có thiên quân vạn mã đang ồ ạt

chạy qua trong lòng mình, chợt bừng tĩnh dường như bản thân đang ở giữa chiến trường khốc liệt, đất rung núi chuyển hò hét kinh sợ tâm linh.



Mà nội tâm sau khi bị thiên quân vạn mã đi qua để lại ấn ký, dồn dập xao động khuếch tán mãi không dứt.



Lang Hi bước đi đến trước mặt Hàn Tả Tả, vẻ mặt hờ hững, môi mỏng mím lại nhìn qua nhạt nhẽo lạnh lùng.



Lang Hi cũng không thèm nhìn tới Tô Tấn đứng bên cạnh, cúi đầu hỏi: “Không đi vào?”



Thanh âm trầm thấp, giống như vào ngày đông gió lạnh thổi phần phật.



Hàn Tả Tả nháy mắt khôi phục lại tinh thần, đối với tâm trạng phập

phồng lúc nãy không khỏi cảm thấy có chút khó hiểu, cười khan che

giấu, chỉ vào Tô Tấn giới thiệu nói: “Đây là bạn đại học của cháu,

Tô Tấn.”



Ishtar: ngôi xưng bên đó chỉ có 1 (wo - ni: ta - ngươi) mà bên

mình thì rất nhiều, mình để cho đúng thân phận của anh chị

chứ Tô Tấn ko nghe ra chị là cháu anh đâu nhé.



Tô Tấn giống như ngày thường tư thái kiêu căng không coi ai ra gì, ánh mắt né tránh, chỉ ậm ờ cho qua “Ngô” một tiếng.



Hàn Tả Tả ngạc nhiên nhìn nhìn Tô Tấn, lại nhìn vẻ mặt lạnh lung của

Lang Hi, không nghĩ tới kẻ luôn xem nhân loại là rác rưởi khiến

người người căm phẫn, cũng có lúc sợ hãi!



Hàn Tả Tả đắc ý cười rộ lên, con ngươi xoay động, nhiệt tình thân

thiết dán sát lại gần Lang Hi, cố lấy dũng khí nắm cánh tay của

hắn, kiên trì nói: “Tô Tấn, đây là bạn trai... tôi, tôi ở nhà của

anh ấy, năm nay ở nhà của bọn họ qua năm mới!”



Lang Hi quanh thân hàn khí nghiêm nghị, trầm mặc không nói nhìn chằm

chằm cô, nhìn đến da đầu Hàn Tả Tả run lên một trận, trong lòng bàn

tay ẩm ướt, túa ra mồ hôi lạnh.



Hàn Tả Tả vẻ mặt bi tráng, cắn răng cố chịu đựng khí áp cực lớn

này, chờ khi Tô Tấn biết khó mà lui, như vậy sẽ dừng tay.



Tô Tấn ngạc nhiên trừng mắt nhìn bọn họ, sắc mặt cổ quái hỏi: “Bạn, bạn trai?”



Hàn Tả Tả cố gắng trấn định gật gật đầu: “Đúng vậy, tôi lúc trước không phải đã nói với cậu rồi sao?”



Lang Hi cuối cùng cho Tô Tấn một cái liếc mắt.



Tô Tấn sắc mặt bỗng dưng đỏ lên, không tình nguyện lắm cúi đầu, cung kính nói: “ Lang ca!”



Hàn Tả Tả trợn mắt há hốc mồm mà hỏi: “Hai người quen biết?”



Tô Tấn đối với Hàn Tả Tả liếc mắt xem thường, khinh thường bĩu môi.



Lang Hi hờ hững gật đầu: “Có việc?”



Tô Tấn vội vàng lắc đầu: “Không có việc gì không có việc gì, em chính

là đưa Tả... Hàn Tả Tả về nhà, người đã đưa về rồi, vậy em đi đây,


Hàn Tả Tả vội vàng cự tuyệt: “Không không không, không cần, cháu tự mình có thể thu phục.”



Lang Hi không thèm nhắc lại.



Mùa đông trời tối rất nhanh, đảo mắt bên ngoài liền tối rồi.



Cơm chiều qua đi, Chu lão gia mệt mỏi, sớm trở về phòng nghỉ ngơi.



Hàn Uyển cùng Chu Minh Nghĩa thương lượng, giao thừa ở Chu gia bồi lão

gia đón giao thừa, đầu năm lại đến thăm bà ngoại Hàn Tả Tả.



Nhà của cha Hàn Tả Tả bên kia không có thân thích gì, chỉ có mẹ của Hàn Uyển, trước kia mừng năm mới Hàn Tả Tả thường xuyên cùng mẹ về

nhà thăm bà ngoại.



Vốn Chu lão gia định đón bà về đây sống chung, nhưng bà ngoại

tuổi đã lớn không thích ra khỏi cửa, Hàn Uyển suy nghĩ đầu năm về

nhà thăm bà.



Hàn Tả Tả nghe xong giật mình, lập tức đề nghị: “Con đi bồi bà ngoại đi!”



Chu Minh Nghĩa nhíu nhíu mày phản đối: “Như vậy sao được?”



Hàn Tả Tả vừa vặn không muốn ở lại Chu gia, vội vàng nói: “Không có

việc gì, bà ngoại một mình cũng quạnh quẽ, con đang nghỉ đông lại

không có chuyện gì làm! Ba, mẹ, hai người qua năm mới còn muốn đi

thăm hỏi bạn bè thân thích, đi cũng không thể ở được bao lâu, còn

không bằng để cho con đi đi!”



Hàn Uyển nhưng thật ra đối với cô yên tâm, Hàn Tả Tả từ nhỏ đã độc

lập, từ trước đến nay không cần người khác quan tâm lo lắng cho

con bé.



Chu Minh Nghĩa vẫn là không đồng ý: “Con một tiểu cô nương đi xa như vậy, hiện tại năm mới, ngồi xe cũng không thuận tiện...”



Hàn Tả Tả mở miệng, còn chưa nói chợt nghe đến Lang Hi ngồi ở một bên đột nhiên lên tiếng: “Tôi đưa cô ấy.”



Lời này vừa ra, mọi người đều kinh ngạc nhìn phía hắn.



Lang Hi rất ít mở miệng, cùng ai đều là một bộ dáng lạnh lùng, đột ngột nói chen vào như vậy, phòng khách lập tức im lặng.



Hàn Tả Tả cảm kích nhìn hắn một cái, cười nói: “Chú Tư lái xe đưa con đi, mọi người có thể yên tâm rồi đi!”



Chu Minh Nghĩa không thể nói thêm gì nữa, chỉ có thể liên miên

cằn nhằn dặn dò Lang Hi: “Vậy phiền toái chú rồi, đường tuyết trơn

trượt, chạy xe chậm một chút, hôm đó nếu không về thì hôm sau lại

về, trăm ngàn đừng ở ban đêm lái xe...”



Lang Hi khẽ gật đầu, không đợi ông nói xong, đứng lên bước đi.



Ngay cả Hàn Tả Tả đều có chút ngồi không yên, sợ Chu Minh Nghĩa lại

tiếp tục lải nhải dặn dò với cô, cũng đi theo lên lầu.