Thanh Sắc Cấm Dụ
Chương 6 : ‘thụ sủng nhược kinh’ khi được dỗ
Ngày đăng: 17:59 19/04/20
Ngoài cửa yên tĩnh, Lang Hi trong tay bưng dĩa trái cây đẩy cửa bước vào.
Hàn Tả Tả vội vàng từ trên giường nhảy xuống, rõ ràng đang ở trong
phòng mình, lại co quắp tay chân cũng không biết phóng đi đâu.
Lang Hi thẳng tắp đi đến bên giường, đem dĩa trái cây đặt ở đầu tủ trên giường, sau đó yên lặng nhìn chằm chằm Hàn Tả Tả.
Trên chiếc dĩa xinh đẹp bày đủ loại trái cây, cắt thành lát đều đặn bắt mắt, thịt quả trong suốt lán mịn làm cho người ta sinh ra
cảm giác thèm ăn.
Hàn Tả Tả tìm tòi nghiên cứu ánh mắt thật cẩn thận nhìnvề phía hắn, chỉ vào trái cây thụ sủng nhược kinh hỏi: “Cho cháu?”
Lang Hi trầm mặc gật gật đầu.
Hàn Tả Tả cười khan hai tiếng, run rẩy bốc lên một miếng táo đưa vào miệng, lung tung nhai nhai rồi nuốt xuống bụng.
”Ân, ăn ngon lắm! Cám ơn chú Tư!”
Lang Hi mặc quần áo ở nhà, dáng người cao lớn cường tráng làm cho
không gian có vẻ chật chội, cứ như vậy thẳng tắp đứng ở trong phòng,
mặt không chút thay đổi nhìn cô, gây cho cô áp lực rất lớn.
Không khí vốn ấm áp thoải mái không còn sót lại chút gì, áp lực chợt hạ thấtp, Hàn Tả Tả chống lại hai mắt của hắn, trong lòng không khỏi
căng thẳng.
Hàn Tả Tả cụp mắt, yên lặng từ từ ngồi xuống mép giường, đem trái
cây trên bàn ôm vào trong ngực, từng miếng một máy móc cho vào
trong miệng.
Vừa mới ăn xong cơm trưa, một dĩa trái cây lớn như vậy cho vào trong bụng, Hàn Tả Tả khóc không ra nước mắt.
Cô là đắc tội với thần tiên nào thế, đói cũng vậy mà ăn no
cũng vậy tra tấn cô là sao aaa! Rốt cuộc là thế giới này biến hóa
quá nhanh, hay là cô rất lạc hậu không theo kịp nhịp phát triển, vì
sao cô cảm thấy gặp người nào người nấy đều không bình thường
vậy nha!
Chẳng lẽ là cô khác loài ư?
Hàn Tả Tả đem dĩa trái cây ăn không còn một mảnh, ngẩng đầu trưng cầu nhìn về phía Lang Hi.
Ăn xong rồi, cái này ngài vừa lòng rồi chứ?
Lang Hi hơi hơi nhíu mày, chống lại ánh mắt ai oán của Hàn Tả Tả.
Trong phòng thực im lặng, chỉ có đồng hồ tích tách tích tách chuyển động.
Hai người nhìn nhau không nói gì hồi lâu, Hàn Tả Tả nhịn không được, khẽ mở môi đỏ mọng:
”Ợ —— “
Một tiếng vang dội chợt đánh vỡ yên tĩnh, dư âm còn văng vẳng bên tai, không biết nó dừng lại lúc nào.
Ăn quá no, Hàn Tả Tả che miệng, sắc mặt đỏ bừng, từng cái từng cái một nấc lên.
Chỉ biết tiêu hóa sẽ có vấn đề mà!
chuyện rất tốt sao? Được rồi, đừng nói nữa, cậu phải về ký túc xá
lấy hành lý sao?”
Hàn Tả Tả phút chốc không còn gì để nói, cô có thể làm gì Tô
Tấn đây, trùm bao bố đánh cho một trận? Tìm giáo viên phụ đạo cáo
trạng?
Tô Tấn nghẹn đỏ mặt, cắn răng đem chồng sách dày cộm kia xách lên.
Hàn Tả Tả bất đắc dĩ đứng dậy, may mắn hiện tại căn tin không có mấy người, bằng không cô chắc sẽ lại bị vây xem.
Hàn Tả Tả mang theo khuôn mặt được trùm kín thoải mái đi về ký
túc xá, Tô Tấn mệt đến nỗi ngồi trên mặt đất thở hỗn hển
giống như con chó nhỏ.
”Cậu nói xem cậu đây là đang làm cái gì?” Hàn Tả Tả thở dài, “Đống sách này tôi căn bản sẽ không xem!”
Tô Tấn khoát tay áo, dồn sức hít một hơi đem sách ôm vào trong ngực, lắc lư lắc lư nói không thành chữ: “Đi thôi!”
Tô Tấn hai tay nâng sách, hai tay kéo căng thẳng tắp, chồng sách
kia rất cao, cơ hồ hoàn toàn ngăn che mất tầm mắt của hắn.
Hàn Tả Tả nhìn hắn mệt cánh tay run lên, đột nhiên liền cảm thấy cơn giận vơi đi không ít.
Hoàn hảo không cần đi đến cửa chính, bãi đỗ xe cách ký túc xá không
xa lắm, Tô Tấn đem sách đặt trên mặt đất, thở phì phò từ trong túi
quần lấy ra chìa khóa xe.
Hàn Tả Tả đưa mắt ngắm biển số xe, trêu ghẹo nói: “A, vẫn là trên đường chạy chậm một chút!”
Tô Tấn mệt đến nói không nên lời, khinh thường hừ hừ, cước bộ càng không ngừng hướng về phía trước.
Tô Tấn đi đến bên cạnh chiếc xe jeep loang lỗ cũ nát màu lục, mở cửa xe vỗ vỗ, kiêu ngạo mà nói: “Xe kia rất tục!”
Hàn Tả Tả buồn cười gật gật đầu: “Đúng đúng đúng, xe jeep của ngài mới có phong cách a!”
Tô Tấn đắc ý hừ một tiếng, nhất nhấn ga, xe ầm vang long chạy lên.
Hàn Tả Tả chỉ đường, đến cửa nhà, Tô Tấn thối nghiêm mặt hỏi: “Nhà cậu ở chỗ này?”
Hàn Tả Tả xách túi lên nhảy xuống xe: “Đúng vậy, cám ơn cậu đưa tôi về, chồng sách kia cậu vẫn nên mang về đi...”
Tô Tấn đẩy cửa xe bước xuống, nhìn nhìn cửa sắt lớn uy nghiêm, ê ẩm than thở: “Hủ bại!”
Hàn Tả Tả linh cơ vừa động: “Đúng, tôi chính là hủ bại, người đầy hơi tiền, còn thấp kém thô lỗ!”
Tô Tấn khoát tay áo, giống như thi nhân nói: “Dù là vậy, tớ miễn cưỡng không chê cậu là được...”
Hàn Tả Tả còn muốn nói gì nữa, chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng thắng xe.
Lang Hi từ trên xe bước xuống, quần áo màu đen y, phụ trợ thêm
cái bao tay da, đi đôi bốt sáng loáng, vẻ mặt hờ hững, dáng người cao
ngất, giống như thần tướng viễn cổ trên chiến trường đẫm máu chém giết,
ngang nhiên cường thế, khí thế không thể đỡ...