Thanh Sắc Cấm Dụ

Chương 5 : Ép buộc cũng phải có giới hạn

Ngày đăng: 17:59 19/04/20


Sáng sớm tinh mơ bên ngoài ký túc xá liền vây quanh một đám người, thậm

chí rất nhiều người một bên líu ríu thảo luận một bên lấy điện thoại ra

chụp ảnh.



Sáng sớm trời giá rét đông lạnh, Hàn Tả Tả bị kích thích quá mức, chỉ

cảm thấy bản thân tức giận đến đỉnh đầu cũng có thể bốc khói, thừa

dịp không ai chú ý vội vàng kéo nón trên lưng, lại dùng khăn quàng cổ bao lấy hơn phân nửa khuôn mặt, cúi đầu chen chúc trong đám người

rời đi.



Hàn Tả Tả đanh mặt, ngay cả căn tin cũng không đi, trực tiếp đi đến phòng học, dựa tường ngồi xuống.



Dần dần, nhiều người tới lớp, Hàn Tả Tả mặt không chút thay đổi mở sách, tùy ý để mặc ánh mắt tò mò ngắm tới ngắm lui.



Vừa đến trưa thật vất vả khóa học khô khan đã kết thúc, Hàn Tả

Tả quyết định giải quyết dứt khoát một lần cho xong, vừa tan học

liền bay nhanh hướng khoa nghệ thuật đi đến.



Khoa nghệ thuật Hàn Tả Tả không quen lắm, cũng không biết Tô Tấn rốt

cuộc là thuộc chuyên khoa nào, may mắn là sinh viên khoa nghệ thuật

không nhiều lắm, hỏi vài người liền tìm được Tô Tấn.



Tô Tấn mang theo bản kí hoạ, mới từ phòng vẽ tranh đi ra, vừa nhìn thấy Hàn Tả Tả ở bên ngoài chờ mình, lập tức vui vẻ vẫy vẫy tay.



”Tả Tả, cậu đến tìm tớ cùng đi ăn cơm sao?”



Hàn Tả Tả không muốn bị vây xem, dẫn đầu hướng bên ngoài trường bước đi: “Tôi mời cậu ăn cơm!”



Tô Tấn giữ chặt nam sinh đi ngang qua, bắt tay giao lại này nọ giao

cho hắn, còn nói hai câu nói mới vội vàng theo kịp: “Làm sao có thể để

cho bạn gái mời khách? Tớ mời cậu đi!”



Hàn Tả Tả gợi lên ý cười trào phúng: “AA đi, miễn cho phân chia không rõ!”



Hàn Tả Tả ý tư rõ ràng, không muốn cùng Tô Tấn có gì liên quan gì, Tô

Tấn lại hoàn toàn lý giải theo một hướng khác, tán dương cười nói:“Không hổ là người bên cạnh tớ! Hiện tại xã hội chủ nghĩa nữ quyền

quá độ bành trướng đã khiến nguyên bản chủ nghĩa nữ quyền hoàn toàn

biến thành chủ nghĩa cực đoan không thể nói lý, rất nhiều phụ nữ đều

xem mình hiển nhiên trở thành nữ vương, cái gì tốt đều muốn có,

lại không chịu trả giá tương xứng với phần lợi ích đó...”



Hàn Tả Tả bỗng dưng dừng bước, lạnh lùng nhìn hắn.



Tô Tấn ngậm miệng, nghi hoặc nhíu nhíu mày, lập tức giật mình cười

nói: “Đương nhiên, cậu không phải người phụ nữ như thế! Tớ tin

tưởng, dưới sự dẫn dắt của tớ, cậu nhất định có thể nổi trội,

vượt qua hẳn xã hội hiện giờ, đi tới con đường chủ nghĩa nhân
chung một chỗ sẽ không tịch mịch.”



Hàn Tả Tả quay qua một bên mặt khóc không ra nước mắt, cô như thế nào

cảm giác mình đột nhiên biến thành tỷ tỷ tri âm tri kỷ của cậu ta!



Tô Tấn ánh mắt sáng ngời, hai mắt sáng quắc nhìn Hàn Tả Tả: “Cậu nói

rất đúng! Nghệ thuật gia cùng nghệ thuật gia cùng một chỗ sẽ không tịch

mịch...”



Hàn Tả Tả vui mừng cười rộ lên.



”Cho nên... Tớ nhất định sẽ cố gắng biến cậu trở thành nghệ thuật gia xứng đôi với tớ!” (~”~)



Hàn Tả Tả tươi cười cứng đờ.



Tô Tấn dáng người gầy yếu khuôn mặt sáng lạn tràn đầy hào quang,

tiêu sái duỗi tay người bán hàng tới, hào phóng tính tiền.



Hàn Tả Tả đã muốn hoàn toàn vô lực, ra khỏi quán cơm, lạnh gió rét căm thổi vào nội tâm một mảnh thê lương của cô.



Tô Tấn hưng trí bừng bừng nói không ngừng: “Trở về tớ sẽ đem mấy tập thơ tớ thích nhất đưa cho cậu, về sau tớ sẽ dẫn cậu đi xem triển

lãm tranh, nghe ca kịch...”



Hàn Tả Tả dứt khoát vẫy một chiếc taxi, đỡ cửa xe phát điên rống

giận: “Tô Tấn, cậu nếu lại bày ra trò gì, tôi tuyệt đối sẽ cho

cậu đẹp mặt!”



Nói xong, Hàn Tả Tả nghẹn một bụng khí, ngồi vào xe taxi nghênh ngang rời đi.



Nộ khí đằng đằng về nhà, trong phòng khách chỉ có một mình Lang Hi,

nhìn thấy Hàn Tả Tả sắc mặt khó coi, trong ánh mắt toát ra một chút ý tứ muốn hỏi.



Hàn Tả Tả đè ép lửa giận, tận lực bình tĩnh mở miệng: “Chú Tư, cháu về phòng trước!”



Lang Hi ngồi ở trên sô pha, nhìn Hàn Tả Tả đùng đùng đùng chạy lên lầu, vẻ mặt trầm tư.



Hàn Tả Tả mặt mày ủ dột nằm ở trên giường, thật sự không biết muốn bắt Tô Tấn làm sao bây giờ.



Cái loại bệnh thần kinh này, không biết lúc nào sẽ động kinh, cưỡng bức dụ dỗ đối với hắn căn bản là vô dụng!



Hàn Tả Tả phiền chán thở ra một hoi, cân nhắc có muốn rat ay ngoan độc với hắn hay không...



Cửa phòng đột nhiên bị gõ vài tiếng, tiết tấu không nhanh không chậm, thanh âm không cao không thấp.



Hàn Tả Tả ngồi dậy, nghi hoặc nói: “Cửa không có khóa!”