Thanh Sắc Cấm Dụ

Chương 4 : Cho ngươi làm cây bông gòn

Ngày đăng: 17:59 19/04/20


Tô Tấn giọng nói thánh thót du dương thuyết trình xong về trái đất, trong phòng học một mảnh yên tĩnh.



Loa phát thanh chi chi vài tiếng lại khôi phục yên lặng.



Sau đó đột nhiên bộc phát ra trận cười to kinh thiên động, tất cả mọi người trong phòng học buồn cười cười rộ lên.



Có nam sinh ồn ào chu miệng huýt sáo thật vang, còn có người cười

đến không đỡ được, một bên ôm bụng một bên liều mạng đập bàn.



Hàn Tả Tả cứng người ngồi trên chỗ ngồi, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, môi mím chặt, cặp mắt mèo đằng đằng sát khí, sắc bén như đao.



Nguyên bản không khí nặng nề đã biến mất, phòng học giống như nổ tung, mọi người ríu rít bình luận xôn xao.



Hàn Tả Tả thắt lưng thẳng tắp, rất nhiều ánh mắt tò mò buồn cười như

mũi nhọn đâm vào lưng, làm cho cô hận không thể lập tức bùng phát.



Lúc này, càng là lạnh nhạt không sao cả, người chờ xem kịch vui càng cảm thấy không thú vị, bằng không về sau sẽ không dứt ra được!



May mà không bao lâu liền đến giờ học, lão giáo sư bưng chén trà lắc

lư đi vào phòng học, cau mày đẩy đẩy kính mắt, phỏng chừng đã ở buồn

bực, mới vừa rồi đám sinh viên còn ủ rủ không có tinh thần sao

chỉ trong một lát cả đám đều phấn chấn tinh thần hết rồi.



Hàn Tả Tả hoàn toàn nghe không thấy tiếng giáo sư đang nói cái gì,

chịu đựng đến lúc tan học lập tức thu thập này nọ, ở dưới cái nhìn của mọi người vội vàng rời khỏi phòng học.



Mới ra cửa liền nhìn thấy Tô Tấn đứng trên hành lang, áo trắng phiêu

phiêu, đang cầm một chậu thiết tuyến liên, tựa vào lan can chờ cô.



Hàn Tả Tả giận tím mặt, còn chưa kịp xông lên đi tìm hắn tính sổ, chợt nghe được âm thanh ồn ào của đám người vừa ra khỏi lớp ở sau

lưng.



Trên hành lang tụ tập đầy người, Hàn Tả Tả mất mặt đến cực điểm, chạy cũng chạy không thoát.



Tô Tấn nhìn thấy Hàn Tả Tả ánh mắt sáng ngời, hoa cầm trong tay nhét

vào trong lòng cô, không coi ai ra gì cười hỏi: “Tả Tả, buổi tối muốn

ăn cái gì?”



Ăn em gái cậu! (o~o)



Hàn Tả Tả đã muốn tỉnh táo lại, nhìn lướt qua mọi người đang vây xem, âm u cười rộ lên: “Cậu là ai?”



Tô Tấn hơi hơi sửng sốt, không thể tin trừng mắt nhìn cô: “Cậu không

biết? Cậu như thế nào có thể quên... Ngày đó chúng ta ở phía sau đài,

ngắm hoa, đối thơ, bàn luận nhân sinh triết học, cỡ nào ‘tình chàng ý thiếp’! Tả Tả cậu có phải giận tớ không sớm một chút thổ lộ với cậu không?”



Hàn Tả Tả giận dữ ngược lại cười to, không mặn không nhạt nói: “Nga, người vừa mới ở trên loa phát thanh là cậu à!”



Tô Tấn vừa lòng nở nụ cười, hơi hơi nâng lên cằm, trong ánh mắt mang theo chút kiêu căng không ai bì nổi.



”Ân, là tớ. Tớ biết cậu không thể tin được tớ sẽ coi trọng cậu,
tuổi trẻ, bộ dạng cũng không sai... Cư nhiên có cháu gái lớn như cậu vậy, thật là nhìn không ra nha, hai ngươi đứng cùng nhau trông rất

xứng đôi!” o~o



”Nói bậy bạ gì đó!” Hàn Tả Tả nhíu mày, “Anh ta là chú tư của tớ!”



Tang Đồng không sao cả nhún vai: “Lại không có quan hệ huyết thống, có cái gì quan trọng đâu...”



Hàn Tả Tả đối với Tang Đồng hoàn toàn bó tay rồi, vừa vặn đồ ăn được bưng lên, liền không hề quan tâm cô ấy nữa, chăm chú ăn cơm.



Cơm nước xong, Tang Đồng tự động tự giác đi tính tiền, lát sau cao hứng phấn chấn chạy về.



”Tả Tả, vị Chú Tư này của cậu thực sự là vô cùng tốt bụng

nha!” Tang Đồng kéo cánh tay Hàn Tả Tả, “Anh ta thế nhưng lại giúp

chúng ta thanh toán.”



Hàn Tả Tả nhíu nhíu mày, trong lòng có chút ngượng ngùng.



Cô từ nhỏ đã quen sinh hoạt một mình, sợ nhất thiếu nợ người

khác. Hiện tại tuy rằng dọn vào Chu gia ở, Lang Hi bất quá cũng

chỉ là tứ thúc trên danh nghĩa mà thôi, tự dưng khi không lại nợ

hắn một bữa cơm, Hàn Tả Tả trong lòng có chút không được tự nhiên

nói không nên lời.



Cùng Tang Đồng tâm sự hồi lâu, thẳng đến khi ký túc xá sắp đóng cửa, Hàn Tả Tả mới trở về.



Nghiêm mặt lạnh lùng đuổi hết đám bạn cùng phòng nhiều chuyện, Hàn Tả Tả tắm rửa xong lăn lên giường, cuối cùng cũng có chút

thời gian thanh tịnh.



Hôm nay làm cho Tô Tấn bị bẽ mặt trước đông người, chắc là hắn cũng nên biết khó mà lui đi!



Hàn Tả Tả không tiếng động thở dài, chỉ hy vọng chuyện khôi hài lần này sớm một chút chấm dứt.



Không nghĩ tới chuyện này lại không lắng xuống.



Ngày hôm sau Hàn Tả Tả xuống lầu ăn cơm, cửa lớn ký túc xá treo hai

bức thư pháp đỏ tươi, chữ to ánh vàng rực rỡ thiếu chút nữa chọt

mù hai mắt Hàn Tả Tả.



”Hàn Tả Tả, tớ nguyện làm cây bông gòn bên người cậu, bảo vệ bông hoa xinh đẹp là cậu!”



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:



Thế giới nội tâm của tứ thúc: Tang Đồng: “Người đàn ông của

cậu?” Hàn Tả Tả: “...” Tứ thúc bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Còn có thể làm

người đàn ông của cô ấy!”



PS: câu biểu ngữ thổ lộ cuối cùng, ý tứ là “Tớ là cây đại thụ cao

ngất, tớ nguyện ý để cậu trở thành cây bông gòn sinh trưởng bên

người tớ, sóng vai mà đứng, dựa vào lẫn nhau...”