Thanh Sắc Cấm Dụ
Chương 3 : Một bí mật lớn kinh người
Ngày đăng: 17:59 19/04/20
Tô Tấn gắt gao nắm tay Hàn Tả Tả không thả, trong giọng nói mang theo kích động không kiềm nén được: “Cậu cũng cho rằng vĩnh hằng là tồn
tại bên ngoài thời gian sao?”
Hàn Tả Tả nhíu mày, rút rút tay nhưng không rút ra.
Tô Tấn kích động chậm rãi nói: “Tớ cảm thấy theo như Elliott nói trái đất chuyển động chính là thế giới đang vận động, nó vận động
tượng trưng cho hai phương diện: một là tượng trưng cho thế giới
cuộc sống vật chất nơi trần thế, về phương diện khác tượng trưng
cho thế giới đời sống tâm linh......”
Hàn Tả Tả: “......”
Tô Tấn giống như đang niệm chú, còn mang theo ngữ điệu cảm thán,
oang oang cao giọng nói: “Bản thân tớ lại đồng ý với tôn giáo Ấn Độ về thuyết “Phạm, niết”, sống yên phận trong hiện tại, cứu vớt thời
gian bị vây trong vòng nhân loại!” (Ishtar: ta ko hiểu j hết aaa…)
Hàn Tả Tả không nói gì trừng mắt nhìn hắn: “Tô...... Tấn?”
Tô Tấn nhiệt tình ngóng nhìn cô: “Cậu không cho là như vậy sao?”
Hàn Tả Tả cười gượng: “Cậu có thể buông tay ra trước không?”
Tô Tấn kinh ngạc buông tay ra, Hàn Tả Tả vội vàng đứng lên, nhanh
miệng cắt ngang lời hắn vội nói: “Thật ngại quá bạn học Tô
Tấn, tớ còn có việc tớ đi trước lần sau gặp lại!”
Đại học thật đáng sợ, Hàn Tả Tả chạy trối chết.
Tô Tấn giọng nói tràn đầy tiếc nuối nói vọng theo: “Tớ là học viện nghệ thuật, Hàn Tả Tả, cậu học khoa nào?”
Hàn Tả Tả làm bộ không có nghe thấy, xách làn váy lên chạy trốn lướt nhanh.
Hàn Tả Tả không đem đoạn nhạc đệm gặp gỡ này để trong lòng,
trở lại ký túc xá tẩy trang, những cô gái khác trong ký túc xá về
nhà liền về nhà, hẹn hò liền hẹn hò, Hàn Tả Tả mệt mỏi nằm ở
trên giường, không bao lâu đã ngủ.
Ngày hôm sau bắt đầu nghỉ lễ, Hàn Tả Tả nếu không tình nguyện, quả thật không muốn về nhà chút nào.
Nhà cũ của Chu gia rất lớn, không có bao nhiêu người ở nơi này, bình thường có vẻ trống rỗng, chỉ có chủ nhật hoặc là ngày lễ ngày tết, mọi người Chu gia mới có thể gom lại cùng nhau.
Hàn Tả Tả ru rú tại trong phòng đọc sách, mẹ cô Hàn uyển liền bưng đĩa trái cây đẩy cửa bước vào.
”Tả Tả sao không xuống dưới lầu ngồi chơi hả con?”
Hàn Tả Tả để sách xuống, cười cười nói: “Không có việc gì, vừa mới dọn dẹp lại căn phòng, lúc này có chút mệt mỏi.”
Hàn Uyển ngồi ở bên giường, lo lắng nói: “ Tả Tả, con không phải...... Ở Chu gia cảm thấy không vui?”
Hàn Tả Tả vừa ăn hoa quả một bên vô tình nói: “Không thể nào, mẹ
đoán mò gì vậy nha! Đúng rồi, con có chuyện muốn hỏi mẹ, trước
Hàn Tả Tả không nghĩ tới tứ thúc thế nhưng sẽ đi an ủi cô, trong lòng ấm áp, buồn bực vừa rồi trở thành hư không, tâm tình vui sướng gợi
lên khóe miệng.
Bên ngoài càng ngày càng lạnh, Hàn Tả Tả khép lại vạt áo, xoay người trở về phòng.
Ba ngày Tết Nguyên Đán đảo mắt liền trôi qua.
Trường học cách Chu gia không xa, Hàn Tả Tả cũng không vội trở lại, dù sao buổi sáng không có lớp, đến ngày khai giảng mới chậm rì rì trở về trường học.
Buổi chiều đi học, vài trăm người đang thảo luận chọn khóa, Hàn tả tả nghe thấy liền buồn ngủ.
Giữa lúc nghỉ giải lao, loa phát thanh trong phòng học đột nhiên chi chi vang lên.
Hàn Tả Tả nhàm chán ngáp một cái, không biết trong trường học lại có thông báo gì.
”Bạn học Hàn Tả Tả!”
Trong phòng học lập tức yên tĩnh trở lại, có người biết Hàn tả tả đều nhất tề nhìn chằm chằm cô.
Hàn Tả Tả Mạc ù ù cạc cạc trừng mắt loa phát thanh trên bục
giảng, vẻ mặt buồn bực, chẳng lẽ mình trong lúc vô ý đã làm trái với
nội quy trường học nên bị thông cáo phê bình?
”Bạn học Hàn Tả Tả, suốt hai mươi năm qua trong cuộc đời tớ, cho tới bây giờ chưa gặp qua cô gái nào giống như cậu vậy......”
Hàn Tả Tả sắc trầm xuống, suýt nữa hộc máu.
Trong loa phát thanh là giọng nam còn non nớt mang theo tinh thần
đặc biệt hưng phấn, thao thao bất tuyệt tình cảm dạt dào thổ lộ:“Từ lúc cậu đọc lên câu thơ của Elliott kia, tớ liền biết, cậu
là người mà định mệnh chỉ định cho tớ! Tớ gặp nhiều cô gái như
vậy, chỉ có câju có thể xứng đôi với tớ! Chỉ có cậu không màn thế
tục! Tớ cảm thấy trên thế giới này không có ai xứng đôi hơn hai
chúng ta nữa!”
Hàn Tả Tả hận không thể từ trong loa phát thanh đi xuyên qua một cước đem Tô Tấn đạp chết!
Mấy trăm ánh mắt quỷ dị nhìn mình chằm chằm, Hàn Tả Tả sắc mặt càng ngày càng đen.
“...... Tớ cố tình đến xem cậu biểu diễn, một màn vũ đạo
điên cuồng kia khiến cho tớ càng thêm tin tưởng vững chắc, cậu đủ
xứng đáng để đứng bên cạnh tớ!” (~”~)
Vũ đạo điên cuồng...... Mụ nội nó vũ đạo điên cuồng nhà cậu!
Đó là điệu nhảy sôi động được không!
Cô nhảy là điệu nhảy múa bụng, cũng không phải đi câu hồn người, có cần kinh hồn động phách như vậy không ah! (~O~)
Hàn Tả Tả chưa bao giờ ảo não như lúc này, cô lúc ấy sao lại tiện miệng đến gần người có bệnh thần kinh này chứ!