Thánh Viện

Chương 49 : Thi lại sơ cấp (chín)

Ngày đăng: 21:20 20/04/20


Lập tức có thể sử dụng ma pháp đơn giản…



Sáng tạo ma pháp chuyên dụng chỉ thuộc về mình…



Trong lòng Dilin có một sợi dây thừng bị kéo qua kéo lại.



Hydeine ôm ngực, “Rất khó chọn?”



Dilin vươn tay.



Quyển “Học cấp tốc thủy hệ ma pháp 1” đột nhiên bị dời về phía sau nửa thước, mày phải của Hydeine nhướng lên.



“Không phải đạo sư nói để tôi tự lựa chọn sao?” Dilin mặt không đổi sắc hỏi.



Hydeine nói: “Có thể chọn, nhưng phải chọn theo phương thức của ta.”



“…” Quả nhiên vẫn là phong cách của Hydeine. Dilin dùng phong hệ ma pháp di dời thân thể đến trước quyển sách, nhanh nhẹn bắt lấy.



Lần này Hydeine không có ngăn cản, mà là nửa híp con ngươi xanh thẳm liếc cậu.



“Không phải ma pháp sư nào cũng thích nghiên cứu.” Dilin cầm sách, thấp giọng lẩm bẩm.



Hydeine không nói gì.



“Có ma pháp sư cho rằng ma pháp chẳng qua chỉ là một loại công cụ phục vụ đời sống, cánh cửa tiến vào nghiệp đoàn ma pháp không cao, nhưng phúc lợi cũng rất tốt. Cũng có khi là vì bảo vệ quốc gia, giống như kỵ sĩ học tập kiếm thuật.” Dilin cúi đầu nhìn quyển sách trên tay.



Ba chữ “học cấp tốc” trên sách dưới ánh nhìn chăm chú của cậu, đặc biệt rõ ràng sắc bén.



“Bất quá,” Dilin chậm rãi nói, “Với tôi mà nói, sáng tạo ma pháp của mình, đem tên mình khắc dấu trên lịch sử huy hoàng của St Paders, thật sự khiến cho không người nào có thể cự tuyệt hấp dẫn.”



“Đem tên của mình khắc dấu trên lịch sử huy hoàng của St Paders?” Hydeine khẽ nhăn mày, khóe mắt lại lộ ra ý cười, “Sao ta không nhớ rõ từng có kỳ vọng không thực tế này với ngươi?”



Dilin mỉm cười: “Bởi vì đó là lý tưởng của tôi.”



“Lý tưởng của ngươi?” Hydeine chậm rãi thẳng người, “Ngươi đang chia sẻ cùng đạo sư, hay cùng người trong lòng?”



Mặt Dilin “xoát” một cái đỏ lên.



Sau khi trả hết sách ở đồ thư quán trở về, Dilin ngồi ngẩn người trên giường, ngay cả lúc Raymond trở lại cũng không phản ứng.



“Lại xảy ra chuyện gì?” Raymond trừng to mắt ghé sát vào cậu.



Dilin chớp chớp đôi mắt, “Cậu muốn hôn mình không?”



Raymond trối chết nhảy lên giường của mình, vẻ mặt kinh hồn táng đảm hỏi: “Rốt cục đã phát sinh chuyện gì?” Cậu ấy sẽ không có chủ ý với mình chứ? Raymond nghĩ đến đây, trong lòng phát lạnh, vội vàng nói, “Hydeine là một người tình hoàn mỹ, cậu ngàn vạn lần không thể sớm ba chiều bốn! Không nên để công chúa dễ dàng nhìn ra sơ hở.”



Dilin vuốt cằm, nghi hoặc nhìn hắn, “Cậu nghe câu nói vừa rồi của tôi, có cảm giác gì?”



“Cảm giác cái gì?” Raymond khoa trương xoa xoa cánh tay mình, “Đương nhiên là sởn da gà toàn thân!”




Dilin quay đầu nhìn về phía tiếng nhạc.



Chỉ thấy nơi đó đặt một cái giá treo đầy những tấm thép nhỏ, một ma pháp sư âm nhạc đang dùng phong hệ ma pháp điều khiển các tấm thép phát ra tiếng nhạc dễ nghe.



Mikris cùng một đám ma pháp đạo sư quần áo kì dị đang đứng bên những mảnh thép. Bất quá bọn họ không thưởng thức âm nhạc, mà là từng người kiểm tra nhạc khí trong tay.



Raymond kinh ngạc nói: “Các giáo thụ biết thổi kèn? A không, phải nói, bọn họ cư nhiên muốn thổi kèn?”



Ánh mắt Dilin xẹt nhanh qua đám người tìm tòi một lượt.



Không có Hydeine.



Hai phút sau, cậu kinh ngạc phát hiện mình cư nhiên có chút thất vọng, với tiệc liên hoan cũng không dậy nổi hưng trí gì.



Âm nhạc rất nhanh chấm dứt, tiếng vỗ tay như sấm, không biết là vì đoạn diễn tấu của ma pháp sư kia, hay là vì nhóm người Mikris sắp lên sân khấu.



Đô đô đô…



Mikris bắt đầu thổi.



Các nhạc khí khác lục tục gia nhập.



Hòa âm khí thế bàng bạc vang vọng khắp rừng rậm.



Các học sinh bắt đầu nhảy theo tiếng nhạc.



Dilin vốn không muốn tham gia, nhưng bị Soso và Raymond lôi kéo, không thể không nhảy theo cùng.



Nếu nhìn tổng thể, vũ hội này tuyệt đối là một vũ hội lộn xộn đến cực điểm. Các học sinh đến từ khắp nơi tùy ý nhảy điệu vũ của quốc gia mình, không chỉ vậy, còn thường xuyên bắt chước người bên cạnh, cuối cùng, ngay cả mình đến tột cùng nhảy cái gì cũng không biết.



Bất quá điều này cũng chẳng gây trở ngại cho tâm tình của bọn họ.



Tiếng cười và âm nhạc không ngừng dung hợp một chỗ, nấn ná trên không trung.



Ngăn cách giữa người với người tiêu thất.



Mặc kệ là người lạ, người quen, địch nhân, bằng hữu, đều ôm chầm lấy nhau.



Mất mát trong lòng Dilin rất nhanh cũng bị tươi cười nhiệt tình của mọi người xua tan.







Một đêm này, thực dài, bởi vì mỗi người đều lưu luyến.



Một đêm này, lại thực ngắn, vì nó chỉ để lại một mảnh mơ hồ mà xa xôi trong ký ức mỗi người.



Thật lâu thật lâu sau đó, Dilin vẫn có thể nhớ rõ ràng cảm giác khoái trá thả lòng này, lại thủy chung nghĩ không ra, người cùng khiêu vũ là ai, nhạc khúc diễn tấu là gì.