Thánh Viện

Chương 50 : Thi lại sơ cấp (mười)

Ngày đăng: 21:20 20/04/20


Công chúa Joanne rốt cục quyết định rời đi. Một chuyến này của nàng cũng không phải đến không. Dù hôn sự với Dilin có khả năng thất bại, nhưng thu hoạch được nhiều nhân tài ma pháp của học viện như vậy, đủ để bù cho việc bất thành kia – nếu chỉ tính biểu hiện bên ngoài.



Dilin tiễn đưa tới bên hồ Huyễn Cảnh.



Trong khung cảnh như họa, công chúa Joanne xinh đẹp tựa mộng ảo. Vòng eo mảnh khảnh, dáng người xinh đẹp, không khỏi khiến Dilin nhớ tới mẫu thân đã mất sớm của mình. Trong trí nhớ, bà dường như cũng dịu dàng đoan trang như vậy.



Công chúa Joanne thấy cậu ngơ ngẩn nhìn mình, khẽ mỉm cười nói: “Hiện tại thấy hối hận sao? Bassekou tiểu công tước.”



Dilin hơi xấu hổ, “Công chúa thuận buồm xuôi gió.”



“Ta đợi đáp án của ngươi.” Công chúa Joanne không bỏ qua ý tứ của cậu.



Dilin bình tĩnh nói: “Ta kiên trì giữ quyết định của mình.”



Công chúa Joanne mỉm cười, “Xem ra ta vừa mất một cơ hội cự tuyệt ngươi.”



“Công chúa?” Dilin ngạc nhiên.



Trong tươi cười của công chúa Joanne hàm chứa một chút buồn bã, “Ta cũng có tự tôn của con gái, cũng có kiêu ngạo của công chúa.” Nàng nói như vậy, tương đương đặt dấu chấm hết cho hôn ước chưa được thực hiện kia.



Justin đứng bên cạnh ánh mắt ấm áp, con ngươi lóe lên nhu tình mà bọn họ không phát giác.



Dilin xem trong mắt, chỉ có thể trầm mặc.



Lấy kiêu ngạo và khát vọng của công chúa Joanne mà nói, vô luận bản thân Justin có bao nhiêu xuất sắc, đều không thể che giấu gia thế đơn bạc của hắn.



Công chúa Joanne cất bước không bao lâu, liền tới ngày xuất phát đi Sonlisgar.



Raymond hưng phấn đến mức phồng má, không cẩn thận để lại vài vết cào trên mặt, bị giễu cợt một hồi. Bất quá giễu cợt thì giễu cợt, đại đa số vẫn thực hâm mộ hắn. Vô luận bọn họ trong đám bạn cùng lứa ưu tú cỡ nào, giờ này khắc này, bất quả chỉ là thiếu niên xa xứ.



Dilin chú ý thấy Soso vừa lên thuyền liền cúi đầu, ỉu xìu gục xuống bàn, hoàn toàn khác xa so với lúc ra khỏi St Paders.



“Nhớ nhà?” Cậu sờ sờ đầu cậu bé.



Soso lắc đầu.



Hoàng cung Julan với nhóc mà nói, cũng không quá lưu luyến.



Raymond ngồi cạnh Kevin ở hàng phía trước, nghe thấy quay đầu nói: “Không phải say tàu chứ?”
Trên mặt Raymond lập tức lộ ra tươi cười, “Mình chỉ cảm thấy nếu Hydeine đạo sư thật sự không khỏe, cậu là đệ tử, hoàn toàn có lý do cũng như nghĩa vụ đi thăm.”



Dilin hồ nghi nhìn hắn, “Sau đó?”



“Thuận tiện thăm dò xem, có phải thành chiến do cậu chỉ huy.”



“Sau đó?”



“Nếu là thật,” Raymond rốt cục lộ ra bộ mặt thật, bắt lấy cánh tay cậu, chân thành nói, “Nhất định phải phân cho mình một nhiệm vụ an toàn mà oanh động!”



Dilin mặt không đổi sắc, “Thổi kèn?”



Raymond: “…”



Dù ban ngày cự tuyệt Raymond, đến tối, Dilin vẫn nhịn không được gõ cửa phòng đối diện.



Khách sạn bọn họ trụ không tính tốt cũng không tính kém, mỗi tầng có mười gian phòng. Không biết là hữu ý hay vô tình, phòng Hydeine vừa vặn đối diện với phòng của cậu và Soso.



Cửa rất nhanh mở ra, Hydeine một đầu tóc vàng ướt sũng nhíu mày nhìn cậu.



Mu bàn tay Dilin thình lình lạnh lẽo, cúi đầu mới phát hiện là giọt nước từ trên tóc Hydeine nhỏ xuống.



“Có việc?” Hắn nhướng mày.



Không thể không nói, Hydeine với mái đầu ẩm ướt nhìn qua trẻ tuổi hơn so với bình thường nhiều lắm, thậm chí có vài phần nhu nhược.







Nhu nhược?



Dilin bị từ ngữ của chính mình làm cho hoảng sợ.



Hydeine thấy cậu không trả lời, dứt khoát để ngỏ cửa đi vào trong.



Dilin do dự xong, theo bước hắn đi vào, sau đó nhìn thấy hắn đứng đối diện tấm gương, vươn tay tạo ra ngọn lửa…



Đốt tóc trên đầu mình?