[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Thảo Long Nương Tử

Chương 12 : [Kết]

Ngày đăng: 12:01 19/04/20


Ngày đại hôn rất nhanh đã tính ra, bất quá Long Triển trong lòng càng ngày càng bất an. Bởi vì mấy ngày gần đây, chẳng biết có bao nhiêu Long cung chủ lẫn Long nữ đến Đông Hải Thủy Tinh Cung tìm đủ mọi lý do tiếp cận Như Mặc, hết lần này tới lần khác thân cận nương tử nhà hắn, không đến một phút sau bọn họ liền giống như người một nhà. Mỗi khi Long Triển giả bộ ở thư phòng đọc sách, trên thực tế là âm thầm quan sát Long nữ đang thủ thỉ với Như Mặc, cảm giác bất an trong lòng hắn càng ngày càng mãnh liệt. Rốt cuộc, trước đại hôn hai ngày, Khác ma hoàng tử cùng Cưu tướng quân đại diện Ma giới đến chúc phúc, dùng một câu phá hỏng thiên cơ:



“Long Triển, ngươi nói ngươi vốn là Thần Long thông minh, thế nào đến chuyện ấy còn không nhìn ra chứ?” Khác vương tử nghênh ngang ngồi ở ghế trên trong thư phòng của Long Triển, vừa chậm rãi thong thả thổi trà vừa cảm thán: “Ai, quả nhiên người ta đừng nên dây vào ái tình, chậc chậc, cái tên long thái tử này là một ví dụ sống tàn khốc!”



Thanh âm đều đều vang lên trong phòng, Long Triển nắm chặt tay, hận không thể đấm vào khuôn mặt khoa trương của Khác vương tử một đấm, thử xem hắn ra bộ dáng gì nữa. Bất quá không phải là có việc cầu hắn sao, thật là, cũng tại mấy bà cô đáng giận kia.



“Mang thêm một chén nước nữa, một chút thành tâm cũng không có, đây là thái độ nhờ vả của ngươi đó sao?”



Bộ dáng cao cao tại thượng của Khác vương tử làm Long Triển vô cùng ngứa mắt, liếc hắn một cái, mối hận một ngàn năm bị đánh thành đầu heo cuối cùng cũng ở đây.



Chiếm được thế thượng phong, trong lòng Khác vương tử hả hê vô cùng. Hắn càng nghênh ngang tự đắc bao nhiêu Cưu tướng quân đứng bên cạnh càng ngáp dài bấy nhiêu.



Long Triển tức giận quẳng xuống bàn một chén nước đầy, hung bạo nói:



“Đây là chén nước cuối cùng ta cho ngươi. Nếu ngươi còn dám bắt ta lấy thêm chén thứ mười nữa, ta thà rằng không biết chuyện đó cũng khiến ngươi so với tên đầu heo một ngàn năm trước còn thê thảm hơn, ngươi tin không?”



Khác vương tử bất mãn nhìn Long Triển, lầm bầm:



“Thật nhỏ mọn, mới có chín chén đã như vậy rồi? Nhẫn nại chỉ có thế, làm sao tu được Long Thần Công vậy hả.” Vừa dứt lời, âm thanh của Chương Du bỗng nhiên vang lên trong nội điện.



“Long Triển, ngươi ở đâu?”



“Ngươi có nói hay không?” Long Triển thấp giọng hỏi, nhìn thấy Khác vương tử không ngừng gật đầu, hắn mới đứng dậy cao giọng gọi:



“Chương Du, ta đang có chuyện vô cùng trọng đại cần bàn, ngươi ra phòng khách trước chờ ta.”



Hắn nói xong, bỗng nhiên phát hiện ánh mắt Khác vương tử chăm chú dõi theo Chương Du, mà còn ngẩn người nhìn theo hướng Chương Du vừa đi khuất, Long Triển tự dưng hiểu ra tất cả.



“Kỳ thực mọi chuyện rất đơn giản. Ngươi là Long thái tử, tính tình tự cao tự đại, Long nữ kia e rằng [tương nữ hữu ý sở vương vô tình], vì vậy ghi hận trong lòng, hôm nay ngươi sắp thành đại hôn mà nương tử của ngươi lại… ngốc như thế này, các nàng chắc chắn định bụng hợp lực dùng thảo long kia làm khó dễ ngươi.“ Khác vương tử lo lắng nói ra đáp án, nhìn thấy Long Triển có vẻ đã hiểu ra thì lắc đầu: “Thật là, ái tình quả nhiên có thể khiến người thông minh thành ngu ngốc, ngay cả Thần Long thái tử cũng không phải ngoại lệ.”



Long Triển không thèm để ý tới câu nói châm chọc của hắn, thong thả ngồi xuống ghế bắt chéo chân.



“Lại nói, Khác vương tử điện hạ, gần đây ta nghe không ít dân chúng Thủy tộc bàn tán, hình như thỉnh thoảng có thấy bóng dáng điện hạ quanh quẩn gần biên giới. Chẳng hay điện hạ liên tiếp muốn đi thăm Đông hải, hay là vẽ hình đồ Đông Hải chuẩn bị đánh nhau?”



Lời vừa nói ra, sắc mặt Khác vương tử vốn đang dương dương tự đắc lập tức giống như đã trúng một quyền, trở nên méo mó, hắn bật dậy:



“Nói gì vậy, một lời của ta đáng giá ngàn vàn, sao lại không tin? Về phần ta tới Đông Hải làm gì, hiện tại thời cơ còn chưa tới, ta không thể nói cho ngươi nhưng ngươi yên tâm, ta không phải vì hình đồ Thủy Tinh Cung mà đến. Cùng Long tộc làm bằng hữu, là thật tâm của ta.”



“À, đã như vậy, xin mời điện hạ, ta phải ra phòng khách, Chương Du vừa tìm ta có việc cần bàn. Không biết có hay không có người theo đuổi hắn? Ai, kỳ thực ta cũng rất khổ tâm, bởi vì Thủy tộc theo đuổi hắn đều phi thường không tệ, hại ta phải thay người nào đó dỗ dành hắn hết lần này tới lần khác, Chương Du quả nhiên rất tin tưởng ta…”



Hắn vừa nói vừa quan sát sắc mặt Khác vương tử, quả nhiên, không chờ Long Triển nói xong, đôi mắt đối phương lập tức phát sáng.



Long Triển cười khẩy: hừ hừ, ngươi chỉ là ma hoàng tử mà thôi, ngươi nghĩ rằng ngươi giỏi hơn ta sao? Ái tình khiến người không minh thành kẻ ngốc, lời này tuyệt đối không sai, ta tránh không được, ma hoàng tử ngươi cũng đừng hòng trốn thoát.



Hắn vờ như “Thỉnh” Khác vương tử, xoay người bước ra cửa. Một lát sau, Khác vương tử không cam lòng lên tiếng:



“Chờ một chút, Long Triển, ngươi… Bạch tuột mập kia tuyển người yêu như thế nào thật sự là do ý kiến của ngươi sao?” Hắn oán hận nói, tất nhiên đã biết Long Triển sẽ không để hắn được yên thân.




Bả đỡ thập phần bất đắc dĩ nói. Thật là, lúc nãy muốn mang đi, thái tử phi nói gì cũng không chịu, đã nhìn lâu như thế, rốt cuộc đã nhìn đủ chưa.



“À, được rồi, ôm đi đi, nhưng nhớ phải ôm về nha.” Như Mặc phi thường bất đắc dĩ nhìn theo, bỗng nhiên thấy cha chồng đứng trước cửa, hưng phấn la lên: “Đúng rồi đúng rồi, để cho gia gia hắn nhìn hắn một chút.”



Bà đỡ bị kéo lại, bất đắc dĩ chỉ có thể đáp “vâng” một tiếng. Không còn cách nào khác, ai bảo người ta là thái tử phi chứ.



Long Triển rất nhanh phát hiện nhận thức lúc trước là sai lầm rồi. Nguyên rằng cứ tưởng mặt nhi tử vẫn sẽ nhăn nhăn hồng hồng mãi giống tiểu hầu tử, ai ngờ bảy ngày sau, bảo bối lại trở nên trắng trắng tròn tròn, hơn nữa lúc nằm trong nôi, ngươi chỉ cần đong đưa nôi một chút, hắn sẽ mở cái miệng nhỏ nhắn cười với ngươi, mở to đôi mắt sáng như sao trên trời nhìn ngươi. Thật là phi thường khả ái, khả ái đến nổi hắn hận không thể mỗi giờ mỗi phút đều ở cạnh bà xã cùng nhi tử của mình.



Tiếng cười sang sảng của Long vương bên ngoài vang lên, Long Triển cùng Như Mặc không hẹn mà đen mặt lại, từ lúc có bảo bối, Long Vương gia đi đâu cũng khoe. Ngày hôm qua, hai người bọn họ cùng với bảo bối nằm trong nôi phải tiếp hơn mười lượt khách, tuy rằng cũng kiếm được không ít lễ vật nhưng Long Triển và Như Mặc rõ ràng không thích bảo bối bị làm phiền như vậy.



Cuối cùng Ma vương cùng Khác vương tử cũng đến. Vừa nhìn thấy bảo bối nằm trong nôi, Ma vương cùng ma hoàng tử đều mở to mắt, chọc chọc khuôn mặt mũm mĩm nhỏ nhắn, trong mắt hai người đều tràn đầy kinh hỉ.



“Khác nhi, sau này ngươi cũng cho nương tử ngươi học theo Như Mặc sinh bảo bối đi, hắn không phải hảo bằng hữu của ngươi sao?”



Ma Vương đại nhân vừa khen ngợi vừa vỗ hai tay, cùng lúc đó xuất hiện một cái pháp bảo lợi hại ở chỗ đặt lễ vật. Lúc này Long Triển cùng Như Mặc mới biết bọn họ đến cầu hôn, nhưng đối tượng là ai lại không đề cập tới, mà bọn họ đương nhiên cũng không còn tâm trí quan tâm chuyện này, đến sau này Long Triển cùng Như Mặc biết đối tượng đó chính là Chương Du, bọn hắn mới cảm thấy kinh hãi.



Ma vương và Khác vương tử bởi vì cứ quấy rầy hài tử nghỉ ngơi, hết xoa rồi lại nắn, rốt cuộc bị đôi phu thê tình thâm vô cùng yêu thương và bảo vệ con cái kia hợp lực liên thủ đuổi ra ngoài. Lúc gần đi còn dặn đi dặn lại hàng nghìn lần, nói thôi nôi nhất định phải báo cho bọn họ biết. Theo phi thường tiểu nhân Long Triển dự đoán, bọn họ rất có thể lợi dụng lúc Thủy Tộc đang chè chén say sưa mà tiến công lần nữa.



Buổi tối, Đông Hải náo nhiệt rốt cuộc dần dần yên tĩnh trở lại. Như Mặc ngồi canh cạnh bà đỡ, chờ lúc bà đỡ cho bảo bối uống sữa xong, vội vã ôm lấy, phu thê hai người ngồi hai bên, bảo bối nằm giữa chơi đùa với nhau. Bất quá tiểu hài tử rất mau đã mệt, chốc lát sau đã ngủ say.



Đưa tay nhẹ nhàng chọt vào cái miệng nhỏ nhắn, cảm giác được hắn mút tay mình, Long Triển khe khẽ nở nụ cười.



“Bảo bối cắn ta, Như Mặc, có phải hay không hắn đang mọc răng?”



Phụ thân ngốc hoàn toàn quên hết những kiến thức trước đây đã đọc được trong sách, bất quá ngốc mẫu thân ở phương diện này lại hoàn toàn lý trí:



“Không thể nào, ta nhớ kỹ sách có nói bảo bối bảy tám tháng sau mới mọc răng. Bảo bối chúng ta mới có mười ngày thôi a, ân, bất quá cũng không biết được, ngươi là Thần Long ta là yêu tinh, bảo bối sinh ra đã có răng cũng không phải kì quái.”



“Ân, vậy đặt tên cho bảo bối đi, ngươi nói tên gì thì hảo?”



“Ngươi là phụ thân, đương nhiên do ngươi đặt.”



“Gọi Long Mặc có được không? Họ của ta, tên của ngươi, đây là bảo bối chung của hai chúng ta.”



“Ân, êm tai, bất quá nếu có bảo bối thứ hai, bảo bối thứ ba thì gọi như thế nào, chẳng lẽ gọi Long Triển Như, Long Triển Mặc sao?”



“…, Chuyện này còn xa lắm, bây giờ đừng nói nữa, bảo bối ngủ rồi, chúng ta cũng ngủ thôi.”



“Hảo…” Nửa ngày sau: “Triển, ta yêu ngươi…”



Lại nửa ngày sau đó: “Ta cũng yêu ngươi, Mặc Mặc, ngủ đi.”



Tiếng thầm thì trong phòng rốt cuộc biến mất, nương theo đó là tiếng hít thở đều đặn vang lên. Bên ngoài màn đêm đang dần hạ xuống, Đông Hải trở nên tĩnh lặng, lại một buổi tối yên lành nữa trôi qua.



Hoàn