[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Thảo Long Nương Tử

Chương 13 : Ngoại thiên Phiên ngoại

Ngày đăng: 12:01 19/04/20


Đại kiếm Nghiễn Đài của Như Mặc gần đây cực kỳ khó chịu, thập phần khó chịu. Thật là, mỗi ngày đều có thể nghe được một chút cái tên ‘thượng vàng hạ cám’ ấy đối với Bảo Bảo (tên thường gọi cục cưng hay bảo bối yêu ở nhà) của Như Mặc khen ngợi, chơi đùa ngoài ra còn chấp nước miếng, mà vì phong ấn trong hư không, không được sự triệu gọi của Như Mặc cho nên cũng không cách nào nhìn thấy mặt Bảo Bảo.



Vốn dĩ cho rằng, mình và Như Mặc dù thế nào cũng là huynh đệ bảy tám trăm năm, hắn tuyệt đối không thể nào quên mình được, có lẽ không gọi mình xuất ra chỉ vì ta ở trong mắt hắn trọng lượng quá nặng, cho nên không tùy tiện triệu gọi, đợi khi thời cơ đến, mình khẳng định sẽ được làm trò hay long trọng mà lên sân khấu, như là ở yến tiệc đầy tháng của Bảo Bảo xuất hiện, đảm đương đeo khóa trường mệnh cho nó (hay khoá trường thọ – đeo cho trẻ em vs ý nghĩa khoẻ mạnh dài lâu). Nhưng sau đầy tháng của Bảo Bảo, hắn lại tự khuyên giải và an ủi bản thân nói, ‘Như Mặc khẳng định là muốn tại yến tiệc 100 ngày của Bảo Bảo mà thỉnh mình ra, trước mặt mọi người tuyên bố danh tự của Long bảo bảo.



Khi 100 ngày của Long bảo bảo cũng đã qua mất, Nghiễn Đài thập phần xác định, đối Như Mặc, bản thân rất mực trung thành theo Như Mặc nữa đời người rồi, vậy mà cái đồ ‘trọng sắc khinh bạn’, không đúng, chính xác phải là cái đồ gia hỏa ‘trọng sắc quên bạn’, căn bản là quên ta mang đến Trảo Oa Quốc rồi.



Trung thành hết lời đổi lại được cái kết quả gì chứ, nỗi bi phẫn trong tâm Nghiễn Đài nổi lên. Hắn đã định chủ ý rồi, suốt đời này đều không muốn chú ý đến Như Mặc nữa, cái tên chủ nhân kém cỏi đã quên mất bằng hữu bay trên đầu cùng chung hoạn nạn này rồi.



Cho nên vào một ngày, trời trong nắng ấm ‘phong hòa nhật lệ’ nước biển xanh thẫm không gợn sóng, Long thái tử Long Triển cũng thật nhàn hạ vô việc muốn giúp vợ nhà lúc luyện kiếm, hắn (Nghiễn Đài) rõ ràng nghe tiếng hô hoán của Như Mặc, nhưng lại đem thân kiếm xoay qua một bên, không thèm quan tâm lí lẽ.



Như Mặc đứng tại đấu trường sau ngự hoa viên, phía trước tư gia phu quân Long Triễn, còn có nét mặt trẻ con của Khác ma hoàng tử, Chương Du, Nhiếp Chiêu và Cưu tướng quân, hai ba mươi tiếng kêu bạt mạng, trước sau triệu gọi phi kiếm không ra, có phần xấu hổ. Lúng túng không biết làm sao.



Đầy mặt của Khác ma hoàng tử cùng Cưu tướng quân, Nhiếp Chiêu như trúng gân đen, Chương Du đang trong tình trạng há to miệng ra biểu tình không dám tin, tư gia phu quân cả đầu mồ hôi lạnh, Như Mặc lấy dũng khí, gọi to thử một câu cuối lời vốn định uy hiếp: “Nghiễn……Nghiễn Đài, ngươi mau ra đây cho ta, ta……ta hạn ngươi đếm đến ba liền ra đây cho ta, nếu không……nếu không ta thật sự giận ngươi đó……”



Cả đám người Long Triển cùng Khác ma hoàng tử đồng loạt té ngã, có trời mới biết đây là loại uy hiếp gì, nếu bọn họ là cây kiếm cao ngạo kiêu căng kia, bọn họ sẽ không vì cái câu uy hiếp này mà xuất ra. Nhưng mà lúc bọn họ nghe Như Mặc đếm số, họ mới biết được trên đời này có người bị khi dễ vì không có năng lực là như thế nào.




Long Triển: “Mặc Mặc a, đại kiếm Nghiễn đài này của ngươi là giống đực hay cái vậy a?”



Như Mặc: “Hả, kiếm mà cũng có phân đực cái nữa sao? Ưhm, nếu nói nhất định phải phân, nên là đực.”



Long Triển: “Nó tương lai sau này trải qua tu luyện, có thể hay không hóa thành hình người?”



Như Mặc, nghiên đầu suy nghĩ một lát: “Ngưu ca ca nói có khả năng này, nhưng có thể hóa thành hình người hay không, ta cũng không biết nữa.”



Long Triển, nhẹ nhàng thở ra rõ ràng: “Đi, có khả năng thì liền đi, ai~, hóa thành hình người rồi hãy nói, nếu một khi hóa không ra hình người, tiểu Long Mặc vẫn nhất mực lưu luyến nó, tương lai cưới một thanh kiếm, có thể nào là tốt a, ân, ta quyết không thể để cho loại tình huống này phát sinh, ta nói sao cũng muốn nó hóa thành hình người.”



Nghiễn Đài: “Ô ô ô, đừng có mà tự quyết định đời người của ta, không, là đời kiếm của ta được không hả? Ta không muốn biến thành hình người, ô ô ô, ta hối hận rồi, Như Mặc, ta bây giờ muốn quay trở lại hư không rồi, nếu như có thể, cứ xem như ta trước giờ chưa từng xuất ra có được không? Ô ô ô……”



《Hoàn》