[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Thảo Long Nương Tử

Chương 2 :

Ngày đăng: 12:00 19/04/20


Như Mặc vốn đã sợ tới mức núp dưới bàn, nhìn thấy thân thể Long thái tử không hề phản kháng mặc cho thiên kiếp vũ nhục, tim hắn kịch liệt đau đớn: đó là Long thái tử a, cho đến bây giờ hắn chỉ có thể ngưỡng vọng tối ưu tú thái tử. Hắn…. vậy mà hắn lại mở to mắt nhìn trừng trừng Long thái tử tôn kính cứ như vậy bị thiên kiếp đánh đến hình thành thần câu diệt.



“Đừng…”



Như Mặc kêu lên một tiếng đau thương, trong giây lát nhào tới dùng một chưởng chẻ đôi tia thiểm điện đang giáng xuống không ngừng. Lúc Long Vương cùng mọi người chạy đến, bọn họ đều nhìn thấy cảnh tượng chấn động lòng người: Như Mặc tóc tai bù xù đang che chở bên long thái tử. Hắn đem toàn bộ sét điện đang đánh xuống dẫn tới chính mình, toàn thân đều loang lổ máu, hỉ phục đỏ thẫm đều đã rách nát, bắp đùi và ngực đều xuất hiện vài chỗ da thịt bị đốt cháy. Trọng thương đến như vậy, Như Mặc vẫn như cũ không chịu lui về sau nửa bước, liều mạnh bảo hộ thân thể Long Thái Tử.



Ngay cả Long Vương vì nhi tử mà bắt buộc bản thân đem lương tâm cho chó gặm cũng bị cảnh tượng trên làm cho xúc động, liều mạng xông vào bên trong, thế nhưng uy lực của thiên kiếp đã bao phủ cả gian phòng, không đợi hắn vào đến liền phản chấn buộc hắn phải quay về. Thiên kiếp đã uy lực đến thế này, khả dĩ tưởng tượng Như Mặc đang ở trong phòng thay Long thái tử chống chọi liền hiểu hắn phải chịu đau đớn thế nào. Nội trong một ngày, nội lực của hắn sẽ kiệt quệ, hắn lại không chịu tránh né thì chỉ có một kết cục, nhất định là hình thành long thần câu diệt.



“Như Mặc, mau ra đây, ngươi không phải là người phải chịu thiên kiếp, còn có thể đi ra, chúng ta không vào trong đó được a”.



Long Vương dốc sức mở ra một cách cửa. Đây là tiểu thảo long dũng cảm thiện lương nhất long tộc, không nên mất mạng ở nơi này. Ví như nhi tử của hắn nhất định không thoát được thiên kiếp, hắn cũng tuyệt đối không muốn tiểu thảo long vô tội bị chôn cùng con hắn.



Long Vương gia cảm động sâu sắc mang theo tiếc nuối không nguôi: thật là, sớm biết chỉ cần đợi ở bên người nhi tử là có thể cùng chống chọi thiên kiếp, hắn sẽ luôn luôn canh giữ bên người Triển nhi, lúc nào cũng sẽ không rời. Cùng lúc đó, ngoài khơi xa nổi lên một cơn lốc che kín cả mặt trời, một đoàn mây đen cuồn cuộn gào thét, từng đợt tia chớp số lượng vô cùng hùng hậu thâm nhập đáy biển, nước biển tựa như lúc mở nắp nồi, sôi trào không ngớt. Thiên kiếp thứ mười cũng là sau cùng thiên kiếp, uy lực mạnh tới mức đem toàn bộ vùng biển trăm dặm ngoài khơi giống như miệng một cái bát lớn đầy nước sôi. Thế nhưng dưới biển, tất cả chuyện xảy ra đều tập trung tại gian phòng nhỏ của Long thái tử, còn lại đều yên bình như trước.



Như Mặc đã không biết chính mình bị đánh đến lần thứ bao nhiêu, trên người viết thương vô số. Nếu không phải trong lòng hắn chỉ còn lại có niềm tin dù liều mạng cũng phải bảo hộ Long thái tử chu toàn, chỉ sợ loại đau đớn này đã khiến hắn bất tỉnh. Cứ như vậy, không biết đã qua bao lâu, nội lực của hắn đã tiêu hao hết mà uy lực của thiên kiếp lại không hề suy giảm. Sau cùng Như Mặc cắn răng, xoay một vòng hồi phục thành hình dạng thảo long, gắt gao ghé sát vào người Long Thái Tử thay hắn đỡ một tia thiểm điện chợt đánh xuống. Long Vương cùng Quy thừa tướng đồng loạt ngây người nhìn Như Mặc hiện nguyên hình che tia thiểm điện, bị đánh trúng, hắn kêu lên thảm thiết. Bọn họ đều nghĩ cả đời cũng không có tình cảnh chấn động như vậy nữa: một tiểu thảo long nho nhỏ, vỏn vẹn bởi vì hắn đối Long thái tử kính ngưỡng, lại không tiếc mất đi ngàn năm đạo hạnh, thậm chí không màng đến hình thành thần câu diệt, vậy mà… Như thế nào lại phát sinh chuyện như vậy, Long tộc bọn họ đã trải qua một ngàn năm, hắn như thế nào chưa gặp được tiểu long có phẩm chất cao thượng đến thế? Cũng đừng nói rằng em nó chẳng qua chỉ là một tiểu thảo long nhỏ nhoi. Mắt thấy Như Mặc rốt cục không nhúc nhích, lão Long Vương lệ rơi lã chã, gào khóc:



“Như Mặc tiểu thảo long a, là bản vương hại ngươi, bản vương không nên ích kỷ lường gạt mang ngươi đi xung hỉ a. Thiên kiếp a, chết tiệt thiên kiếp a, ngươi lần này không tuân thủ ước định, lại tới trước thời hạn, ngươi… ngươi tốt xấu gì cũng phải chừa thời gian cho ta đem tiểu thảo long ra ngoài a. Ngươi chết tiệt thiên kiếp a…”



Bỗng dưng trong phòng xảy ra một cảnh tượng kinh người, chỉ thấy Long thái tử đang được thảo long Như Mặc bảo hộ đột nhiên trở mình, đạp thảo long đã mất đi tri giác xuống giường. Giữa lúc Long Vương cùng mọi người vừa mừng vừa sợ cho rằng Long thái tử rốt cục cũng tỉnh lại, Long thái tử liền khôi phục trạng thái hôn mê như trước. Đến lúc này uy lực của thiểm điện đã giảm xuống, kèm theo vảy rồng lẫn máu thịt của hắn.



Rốt cục, ánh chớp thôi không sáng nữa, sấm cũng ngừng kêu vang, ngay lúc tia sét yếu ớt cuối cùng đánh xuống, ngoài khơi xa truyền tới âm thanh cộc cằn:



“Long Vương lão ngươi nói cái gì? Cái gì kêu chết tiệt thiên kiếp, thiên kiếp chúng ta phát động một lần là dễ lắm sao? Ngươi nghĩ rằng ta không muốn thong thả hai ngày sau mới trở lại làm việc à? Cũng có khó khăn ngươi biết không? Thật là, ngươi cuối cùng chỉ vì chính lòng tham tu luyện Long thần công, bằng không đợi được nhi tử ngươi chịu mười lần thiên kiếp xong, chúng ta liều mạng nắm đầu khớp xương, đem đánh chết một lão già như ngươi. Được rồi, các huynh đệ, chuông gọi thu binh. Thật sự là mệt chết đi được.”



Long Vương cùng Quy thừa tướng một lần nữa ngây dại, bọn họ chưa hề nghe nói qua thiên kiếp có sinh mệnh, nhưng lại… còn có thể nói chuyện a.



Long Vương gia giật mình ớn lạnh, lôi kéo Quy thừa tướng khóc lóc kể lể:



“Ngươi nghe thấy không? Xem ra ta sau này đành thế thôi, không bao giờ… tu luyện Long thần công, ngươi có nghe thiên kiếp nói như thế nào không? Bọn họ bảo nếu như ta luyện, bọn họ liền liều mạng dùng đầu khớp xương đánh chết ta, a a a, thiên kiếp sao cũng có cái loại hẹp hòi đến như vậy a.”




Long Vương đi đến cạnh cửa, dường như nhớ tới cái gì, dừng cước bộ, quay đầu trầm giọng nói:



“Triển nhi, nhớ cho kỹ, thảo long nương tử của ngươi gọi Như Mặc.” xong, đẩy cửa nghênh ngang bước đi.



“Như Mặc? Như Mặc?”



Long Triển thì thào niệm hai lần, cười khổ:



“Ngươi còn không bằng gọi Như Thán(4) đi, nhìn ngươi hiện tại, toàn thân trên dưới hoà thân cốc có gì khác nhau? Bất quá điểm thêm huyết nhục nữa thôi”.



Hắn khổ não ngồi cạnh Như Mặc:



“Đả nhân bất đả kiểm, đả long bất đả đầu (3), không cần phải nói, thiên kiếp môn chính rất quy củ”



Vươn một bàn tay xoa xoa thân thể Như Mặc đang hôn mê bất tỉnh, Long Triển một bên tự nói tự nghe xem ra rất hợp tình hợp lý:



“ Ta nói thảo long Như Mặc, ngươi liều mình cứu ta, điểm ấy ta đã rất là cảm kích, thế nhưng… nhưng là ta không nghĩ đến thú ngươi làm nương tử a. Cái kia… Cha ta cùng Quy thừa tướng bọn họ nhân lúc ta không biết mới làm nên chuyện này, nên… Miễn cưỡng không hạnh phúc, ngươi nói có đúng không? Như Mặc, ngươi tin tưởng ta. Tuyệt đối không phải là ta bội tình bạc nghĩa, thật sự chúng ta căn bản không phải là long cùng chung một  thuyền, ngay cả cảm tình còn chưa có, nói tới cái gì ái tình chứ?”



Vận nội lực trị thương vào lòng bàn tay, hắn mong muốn có thể thay Như Mặc giảm bớt một chút đau đớn. Mà Như Mặc lại không đáp lại, tựa như hồn đang ở nơi nào. Long Triển lẩm bẩm đến tận lúc này, linh lực trên lòng bàn tay cũng không biến đổi, đặt tay lên đuôi Như Mặc phóng linh lực, xong chàng nghiêng đầu nằm bên cạnh nàng, dần dần đi vào cõi mộng



(1): tên lừa gạt, người xấu, ứ có ngoan =]]



(2): hiểu sơ sơ nghĩa là biến thái, bất bình thường



(3): đánh người không đánh mặt, đánh rồng không đánh đầu



(4): Như Thán: như than, là Như Than đó~~~ Như Mặc là Như Mực đó~~ thiệt dễ thương~~~