[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Thảo Long Nương Tử

Chương 3 :

Ngày đăng: 12:01 19/04/20


Một lúc lâu sau, Long Triển bị một trận lay động khe khẽ đánh thức. Hắn mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là một cái đuôi mỹ lệ nhẹ nhàng thúc bên người. Thấy hắn tỉnh, cái đuôi xấu hổ rụt trở về. Đừng hỏi Long Triển hắn làm sao chỉ nhìn cái đuôi liền biết được nó đang “xấu hổ”. Hắn chính là biết, thế thôi.



“Ngươi tỉnh?”



Long Triển vui vẻ quay đầu lại, đối diện hắn là một đôi mắt to trong veo như thuỷ tinh không hề có nửa điểm tì vết. Tim bỗng dưng lỡ mất một nhịp, hắn thầm nghĩ: mắt thực đẹp.



“Ngươi… thái tử điện hạ đâu? Ngươi có biết thái tử điện hạ hiện giờ ra sao không?”



Như Mặc vội vã giơ tay lên, nhưng nửa chừng lại vô lực buông thõng xuống. Hắn rũ mi mắt xấu hổ nói:



“Thực xin lỗi, ta cũng không biết vì cái lúc tỉnh lại chỉ có cái đuôi có thể cử động, đành dùng đuôi gọi ngươi tỉnh. Thái tử? Thái tử hắn thế nào?”



Xem ra chuyện này có hơi phiền toái, Long Triển im lặng, trong lòng thầm cảm thán: ai, sức quyến rũ lớn như vậy không phải lỗi của ta, kỳ thực cũng là bất đắc dĩ a. Làm sao bây giờ, thảo long này xem ra đối ta tình thâm như biển. Không được, phải nghĩ ra biện pháp hạ thấp chính mình một chút, phải làm cho hắn thấy được hình tượng long thái tử hoàn mỹ bị phá vỡ là có thể thoát.



“Cái kia… ngươi đều vì hắn ra nông nỗi như thế này, hà tất còn nghĩ tới hắn”. Long Triển thanh thanh cổ họng. “Cái này… kỳ thật Long thái tử hắn ta không tốt chút nào. Hắn ích kỷ lãnh khốc, lòng tham vô đáy, vô tình vô nghĩa không biết xấu hổ, đúng rồi, quan trọng nhứt vẫn là đứng núi này trông núi nọ, gặp một người yêu một người “đá” một người. Lần trước còn có Long nữ chạy tới đây khóc lóc kể lể, nói nàng tất cả đều cho thái tử, kết quả lại bị… Ai da, sao ngươi đánh ta?”



Long Triển che một bên mặt bị cái đuôi Như Mặc quét trúng, kêu lên: “Thật là, sớm biết thế không nên cho cái đuôi của ngươi nhiều linh lực như vậy.”



“Không được vũ nhục thái tử, toàn bộ long tộc trên dưới cao thấp người nào không biết Long thái tử anh minh thần võ, phẩm chất anh hùng, luôn giữ mình trong sạch còn sống có tình có nghĩa. Ngươi cho là tuỳ tiện nói bậy bạ vài câu là có thể phá hoại hình tượng của ngài sao? Ngươi là người của ai, nói, có phải hay không muốn gây rối, cho nên mới tung tin đồn như vậy!”



Như Mặc phẫn nộ thẳng ở trên giường đập đập cái đuôi. Xong rồi, xem ra hắn cả vốn lẫn lãi đều là ái mộ ta, mức độ đã muốn tới bất luận cái khuyết điểm nào cũng không thể chia rẽ được, Long Triển tuyệt vọng nghĩ. Xem ra ta chỉ có thể cam chịu số mệnh mà thôi, nếu không toàn long tộc đều muốn phỉ nhổ. Thân là Long Thần mà chịu cảnh như như vậy, còn không bằng uỷ khuất chịu cưới thảo long này đi. Dù sao sau này không chạm đến hắn là được, chờ gặp được “người trong mộng” rồi thú nàng làm tiểu thiếp, hảo hảo sủng ái nàng cũng thế thôi.



“Ai, nguyên lại ngươi đối với ta tình cảm đã muốn Đông hải chi thuỷ bôn lưu bất thức (1), cho nên mới xả thân thay ta cản thiên kiếp.”
“Thái tử điện hạ, không cần chữa chỗ đó được không? Cứ để cho nó tự hồi phục đi.”



Long Triển chỉ cảm thấy máu toàn thân đều đồng loạt dồn về khố hạ, ngay lập tức được cái huynh đệ không hề chịu thua kém kia tiếp thu, ngẩng cao đầu. Nếu không có bào phục rộng bên ngoài che khuất, chỉ e đã phải mất mặt. Cái này có thể trách hắn định lực không đủ sao? Có thể sao? Long thái tử trong lòng kêu gào thay chính mình phản bác: một thảo long khả ái, thiện lương, thật thà chất phác lắc lắc thân hình nói ta sờ vào chỗ đó là mông hắn. Được, chẳng qua đây chỉ là sờ vào thân thể bán long. Người khác mông ra sao Long Triển không biết nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút, tưởng tượng một chút, trừ phi là phương diện kia không được, nếu không cái chỗ đó đã rất thích hợp, nhân long đều giống nhau. Hơn nữa hắn chỉ là long nhân bình thường, bất quá đẹp trai, mà thảo long này trên danh nghĩa là nương tử của hắn, cho nên Long Triển rất nhanh xem hành vi của mình là chuyện đương nhiên. Nhưng vẫn phải đáp ứng yêu cầu của Như Mặc, hắn đưa tay dời lên cao một chút, một bên vận công một bên làm ra vẻ nghiêm trang nói: “Ừm, chúng ta tranh thủ hôm nay chữa trị vết thương cho tốt. Ngươi yên tâm, cái này sẽ không hao tổn nhiều công lực của ta, ngược lại còn là cơ hội tốt để rèn luyện.”



Thấy Như Mặc ngước lên nhìn hắn, trong mắt hiện lên thần sắc lo âu, hắn liền biết được Như Mặc trong lòng đang nghĩ chuyện gì. Ánh mắt đơn thuần lại trong suốt đó đã dễ dàng tố cáo ý nghĩ của chủ nhân.



Trong lòng chấn động mạnh mẽ, Long Triển từ trước tới nay không có nếm qua tư vị được người khác quan tâm lo lắng. Bởi vì hắn là Long thái tử, Long thái tử phải gánh vác những trách nhiệm mà người khác không có. Cho nên từ nhỏ, phụ vương mẫu hậu cùng với các bậc trưởng bối, có khi cả Quy thừa tướng lẫn Bạch Tuộc đại tướng quân đều nghiêm khắc kỳ vọng ở hắn. Dần dần, hắn cũng tập cách sống như vậy, thậm chí cũng không vì chính mình mà trân trọng thân thể một chút. Giống như lần này tu luyện Long thần công, tuy rằng hắn đã nắm chắc trong tay chín phần nhưng cũng có thế có biến cố xảy ra. Hắn cũng tự nói với mình, sinh tử chẳng có gì ghê gớm, hình thành thần câu diệt cũng không có gì đáng sợ. Trải qua hiểm trong hiểm, một bước thành long trên long, nếu hắn không thể tu luyện thành Long thần công, cho dù sống cũng không còn gì hứng thú. Một long thái tử không có thực lực cường đại sẽ làm hắn cảm thấy không thoải mái. Đúng vậy, chính là như vậy, hắn chưa từng nghĩ tới sẽ đối với bản thân hảo một chút, hắn chỉ chú trọng vào sức mạnh. Chính là, thảo long trước mắt như vậy nghĩa vô phản cố(4) chỉ nghĩ cho hắn, lại không tiếc trả giá bằng tính mệnh. Đây chính là tính mệnh sắp phi tiên? Này… mặc dù với hắn đối thân phận long thái tử này chỉ kính ngưỡng mà không phải tình ý, Long Triển vẫn thấy cảm động tột đỉnh.



“Thật sự không có chuyện gì sao? ”



Như Mặc chớp chớp đôi mắt to nhìn hắn hỏi, nhận được câu trả lời như cũ của Long Triển, hắn mới yên tâm quay đầu trở về. Trên người cảm thấy linh lực ấm át dào dạt làm cho hắn vô cùng thoải mái, bất tri bất giác đã nhắm mắt ngủ say. Xác định tiểu thảo long đã ngủ, Long Triển ngắm nhìn thật kỹ thân hình mảnh mai của hắn, sau đó ngẩng đầu lẩm bẩm có chút mất mác: “Như Mặc, ta có chút hối hận cùng ngươi lập hiệp ước kia. Có lẽ, ngươi thật sự thích hợp làm nương tử của ta.”



Hắn lại cúi đầu nhìn tiểu thảo long, cười khổ: “Quên đi quên đi, được và mất không thể cưỡng cầu. Hiện tại chuyện ta có thể làm là khống chế chính mình đừng yêu thượng ngươi. Chỉ cần không yêu ngươi thì được rồi, mọi chuyện đều tốt.”



(1):Tình cảm dạt dào như nước biển Đông tuôn chãy không ngừng



(2): anh rồng đẹp trai 



(3): dấu hiệu báo trước sắp phi thiên



(4):  làm việc nghĩa không chùn bước