Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 397 : Thương Tang Quyết Trạch
Ngày đăng: 04:48 22/04/20
Hắc Ám tôn chủ quét mắt nhìn các môn hạ Dịch viên một lượt, đoạn cười âm hiểm lên tiếng:
- Ta đến đây dĩ nhiên không phải để phóng hoả giết người, ta nghĩ quỷ vương đại nhân đã hiểu lầm rồi. Tuy ta và Lục Vân cũng có thâm thù đại hận, nhưng bổn toạ không đến nỗi phải làm cái trò tầm thường đó. Các ngươi cứ tiếp tục biểu diễn đi, ta ngồi đây hoan hô cổ vũ là được.
Âm Thi quỷ vương trong lòng chấn động, âm trầm nói:
- Với thân phận của một ma tôn tất không thể tự nhiên ăn no rồi đi cổ vũ, chạy đến đây xem kịch, rốt cục có mục đích gì xin hãy nói rõ đi.
Hắc Ám tôn chủ hừ lạnh trả lời:
- Quỷ vương đại nhân nói chuyện tốt nhất nên khách khí một chút, không nên xem nơi đây là Quỷ vực của ngươi. Còn về mục đích bổn tọa đến đây, thực ra cũng không khác các ngươi là mấy đâu, chẳng qua là ngươi đến trước, ta cũng không muốn tranh với ngươi. Dù sao thì Dịch viên cũng sẽ bị hủy diệt, như vậy ta cũng đạt được mục đích rồi, không phải sao?
Âm Thi quỷ vương lặng lẽ nhìn Hắc Ám tôn chủ, một lúc lâu sau mới lạnh lùng nói:
- Hi vọng ngươi sẽ không giở trò gì, nếu không đến lúc đó ngươi sẽ hối hận.
Hắc Ám tôn chủ âm u đáp trả:
- Vậy sao? Nếu thế chúng ta rời khỏi đây là được chứ gì? Giờ ta sẽ không làm ảnh hưởng đến các ngươi nữa, ta đi tìm một chỗ để nghỉ ngơi trước đã, đợi lúc nào các ngươi đánh xong ta sẽ đến để chúc mừng.
Nói xong liền vẫy tay một cái, bốn đại cao thủ đang đứng phía sau lập tức phi thân bay vào cửa lớn Dịch viên, trong nháy mắt đã mất dạng.
Âm Thi quỷ vương vừa dứt lời, hai tên quỷ tiên liền xông tới, thân pháp nhanh như thiểm điện, thân ảnh biến hoá thành lưu quang khiến Huyền Ngọc chân nhân trong lòng chấn động, thầm nghĩ thực lực quỷ tiên quả không hổ danh.
Vung trường kiếm, Huyền Ngọc chân nhân thấp giọng:
- Sư đệ cẩn thận, bất luận thế nào chúng ta cũng phải chiến đấu hết sức!
Còn chưa hết câu, thân người đã nghênh tiếp hai tên quỷ tiên, bắt đầu cuộc giao chiến kịch liệt.
Hoành kiếm ngang ngực, Tử Dương chân nhân đưa mắt nhìn qua Huyền Ngọc chân nhân, giọng điệu đau thương:
- Yên tâm đi sư huynh, cho dù chết đệ cũng phải kéo theo một tên địch bồi táng, quyết không làm mất mặt Dịch viên đâu.
Nói xong, ông ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, trong đáy mắt hiện lên một nỗi ưu thương nhàn nhạt.
Giờ khắc thực sự đối mặt với cái chết lúc này, trong mắt Tử Dương chân nhân thấp thoáng một bóng hình màu xanh. Đó là sự kiêu ngạo cả đời của ông, cũng là ký ức không thể quên của đời ông.
Thu hồi mục quang, Tử Dương đưa mắt nhìn qua phòng tuyến của Huyền Ngọc chận nhân, rồi nhìn về phía tên quỷ tiên đang lao tới tấn công mình, trong mắt lộ ra một nét cười cổ quái. Cảm thấy chân nguyên trong cơ thể đã hội tụ lại được hai phần, Tử Dương chân nhân quay đầu lại nhìn Dịch viên, nhìn lại nơi thân thuộc nhất trong cuộc đời, rồi lập tức xoay tay trái lại, tức thì phong trụ Lục Dương Huyền Hồn tâm mạch của mình, trước lúc chết thi triển Huyền Dương Giải Thể đại pháp, có thể bạo phát công lực bản thân ra gấp bảy lần.
Lúc này gió chợt nổi lên, một luồng khí tức dị thường trong chớp mắt đã bao phủ toàn bộ bầu trời Dịch viên, khiến cho quỷ tiên đang lao tới tinh thần chấn động, lập tức dừng bước. Âm Thi quỷ vương đang giao chiến cũng đột ngột dừng tay, nhìn Tử Dương chân nhân với ánh mắt phẫn nộ, hiển nhiên rất tức giận vì hành động của Tư Dương chân nhân.
Huyền Ngọc chân nhân không nói gì, chỉ nhìn Tử Dương chân nhân với ánh mắt thê lương, đôi môi run run, trên khuôn mặt già nua lộ rõ sự đau khổ vô hạn. Đối với những gì Tử Dương chân nhân làm, ông đều hiểu rõ, chỉ là hiểu thì sao chứ? Sự đau khổ ấy vẫn như một mũi dùi khoan vào tim ông đau đớn, không hề giảm được chút nào.