Thất Phu Nhân

Chương 42 : Thật lòng không ngụy tâm

Ngày đăng: 15:22 18/04/20


“Phu nhân, thân thể người còn chưa khỏe, tốt nhất nên nằm nghỉ ngơi một chút” nhìn người không nghe lời, Tử Vân có chút nổi giận.



Lộ Tùy Tâm đem cái ghế duy nhất trúc viện ra ngoài, tiết trời mùa xuân, hôm nay trời lại trong xanh nắng ấm, không ra ngoài một chút đúng có lỗi với bản thân a.



Về phần tổn thương trên thân thể nàng đúng thật là phải cám ơn vị Dương Á Sơ kia, không có nội công của hắn giúp nàng trị thương thì có lẽ nàng vẫn còn đang nằm liệt giường vì đau rồi.



Nghĩ đến Dương Á Sơ, Lộ Tùy Tâm lại nhớ đến câu cuối cùng hắn nói, rảnh rỗi sẽ tới thăm nàng? Nàng trầm mặc như thế không phải là muốn hắn thấy khó rồi rút lui sao? Mặc dù nàng đồng ý làm bằng hữu của hắn nhưng trong lòng nàng vẫn có ngăn cách, nàng không muốn đụng phải ái tình nữa. Cho nên trực giác mới thành ra phản ứng như vậy chứ nàng cũng không muốn làm tổn thương hắn.



Nhưng là…nếu nàng không nói thật ý nghĩ của mình ra thì đó mới là thương tổn lớn nhất của hắn không phải sao?



“Phu nhân…”



Tử Vân nhìn người đang đến gần kia miệng ngoác ra thật lớn…này…không phải vị công tử đến hôm qua sao?



Trời ạ! Hắn…hắn…hắn cũng không cần quá dễ nhìn như vậy đi, tối qua nhìn cũng biết hắn xinh đẹp đến kì cục nhưng bây giờ là ban ngày, Tử Vân thấy hắn mới phát hiện tối qua nhìn cũng không rõ ràng lắm.



Tiếng Tử Vân làm cho Lộ Tùy Tâm nhìn về hướng nàng chỉ rồi sau đó ánh mắt nàng rơi vào người phía sau cũng không khỏi mà giật mình.



Haizz, nếu như nói nữ nhân xinh đẹp như hoa vậy biết hình dung mỹ nam như thế nào đây? Biết dùng từ gì để hình dung được hắn đây? khó nghĩ quá.



Giờ phút này Lộ Tùy Tâm trong đầu chỉ hiện lên bốn chữ, phong hoa tuyệt đại! vẻ đẹp của hắn làm cho nữ nhân cũng phải xấu hổ mà cúi đầu.



“Tùy Tâm”
Hai người giống như lão bằng hữu hiểu ý nhau cười một tiếng.



“Ngươi lúc này đi gặp ta có tạo thành việc gì không ổn không?” hắn là bằng hữu của Vũ Mặc Nhiên, hắn xuất hiện bây giờ có phải sẽ làm cho Vũ Mặc Nhiên hiểu lầm hay không?



“Thái tử Thập Ngân quốc tới chơi, là chuyện trọng đại nhất mấy năm gần đây của Thiên vũ hoàng triều” Đủ cho bọn họ bận rộn, còn có cả xử lí chuyện Thanh vương nên chắc không còn thời gian đi lo chuyện khác.



Mày nhíu lại, Thái tử Thập Ngân quốc đến có ý nghĩa lớn như vậy sao?



Nhìn trong mắt nàng đang nghi ngờ, Dương Á Sơ liền giải thích: “Đương kim hoàng đế cũng là người tài giỏi, từ lúc hắn lên ngôi vẫn mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an”



“Thập Ngân quốc cũng không phải là cường quốc, nó ở phía nam Thiên Vũ, có khi còn dựa vào Thiên Vũ để sinh tồn nhưng mười năm trước, Thập Ngân quốc xảy ra biến cố kinh tế long trời lở đất, chính trị cũng thay đổi không ai tưởng tượng nổi, vị Dương Thiên mười năm trước cũng ở dưới trướng Thái tử tài năng đế vương này.” Mà sự xuất hiện của hắn làm cho tiên hoàng vứt bỏ Hiên vương, lộ vương mà lập hắn làm hoàng tử đưa lên làm hoàng đế. Dương gia là thủ phủ, cũng đồng thời khống chế một nửa tài vận của Thiên Vũ hoàng triều, đối với chuyện thiên hạ cũng biết được kha khá, mười năm trước thái tử Thập Ngân quốc quật khởi, Đương kim hoàng đế Vũ Mặc Phong lên ngôi Dương gia đều đã sớm biết được! Song hung tranh bá là chuyện sớm muộn mà thôi.



Gặp mặt được hai vị đế vương xuất sắc nào phải là chuyện dễ dàng gì? Vậy mà Thanh vương có thể quen với hắn, thật đúng là cao chiêu.



Chỉ là đột nhiên vị thái tử này tới thăm Thiên Vũ, Thanh vương không thể làm được điều này, xem ra Vũ Mặc Phong vẫn đối với vị đối thủ này chủ ý tương đối lớn.



“Phu nhân, ta đi phòng bếp lấy bữa trưa cho người” vừa đi ánh mắt Tử Vân vừa nhìn Dương Á Sơ lúc này không thể che hết vẻ đẹp. Vị Dương công tử này là người nhìn tốt nhất trong số những người mà nàng từng gặp.



“Đã qua hai canh giờ rồi sao, Á Sơ xin cáo từ, Tùy Tâm nghỉ ngơi cho khỏe đi” nếu không phải Tử Vân nhắc nhở thì hắn cũng không nhận ra, ở chung một chỗ với nàng hắn cảm thấy thời gian trôi thật là nhanh. Quên mất thân thể nàng cần phải nghỉ ngơi thật nhiều.



“Tử Vân, chúng ta vào nhà”cầm trong tay ngọc tiêu hướng Dương Á Sơ cười nhạt một tiếng. Rất nhiều điều không cần nói nhưng tâm có thể cảm nhận được.