Thế Giới Kì Bí Của Ngài Benedict - Tập 1: Bút Chì, Tẩy Và Người Thắng Cuộc

Chương 15 : Kết luận logic và tính toán sai

Ngày đăng: 19:48 19/04/20


Tối hôm đó, khi tấm trần trượt sang bên, chỉ có khuôn mặt của Kate thò ra.



“Constance đâu?” Reynie thì thầm.



“Đi đếm bò rồi,” Kate trả lời. “Đứa hay ngủ gật nhất tớ từng gặp. Ngủ gật ngay tại bàn học. Tớ không gọi bạn ấy dậy được.”



“Tớ nghĩ là cậu có thể kể lại với bạn ấy sau,” Reynie nói một cách hồ nghi, và Sticky lắc đầu vẻ không tán thành.



“Rất vui khi thấy bọn con trai các cậu,” Kate nói, ngồi lên sàn nhà. Cô bé bắt chéo chân theo hình một cái bánh quy xoắn phức tạp mà các cậu bé cho rằng không thể làm được. “Tớ chán học lắm rồi. Tớ phải đọc đi đọc lại các ghi chép hàng trăm lần, nhưng chả có tí nào dính vào đầu cả. Thật vô nghĩa! ‘Bạn phải làm việc nhiều hơn nếu muốn có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn’? ‘Phải có chiến tranh thì mới có hòa bình’? Các ‘kết luận logic’ này là thế nào? Cho tớ biết đi!”



Reynie cười chán nản. “Thế còn ‘Quan trọng là phải bảo vệ chính mình vì bảo vệ chính mình là điều không thể’ thì sao?”



“Oh, vâng, giờ học vệ sinh ấy à,” Kate chán ghét nói. “Đó là cái hay nhất. Tớ không bao giờ nghĩ rằng việc đánh răng lại có thể làm mình thấy vô vọng như vậy.”



Reynie nghiêng đầu. Điều Kate nói có cái gì đó quen quen. Nhưng nó là cái gì?



“Cái đó cũng chẳng có ý nghĩa gì với tớ,” Sticky nói, “nhưng tớ dễ dàng ghi nhớ nó. Tớ có thể giúp cậu học, Kate.”



“Khi nào?” Kate tức giận nói. “Chả có lúc nào cả! Không, tớ tự làm được.”



“Ổ., ồ, được rồi,” Sticky nói một cách ngoan ngoãn, hiển nhiên là cậu bé thấy bị tổn thương.



Kate đang quá bận bịu nên chẳng nhận ra. Cô bé lơ đãng kết tóc mình thành nhiều búi phức tạp, rồi lại tách chúng ra. “Các cậu, tớ thực sự không hiểu. Học đống đặc sệt này để làm gì chứ?”



Nó đột nhiên khiến Reynie hiểu ra điều gì đó mà cậu bé thấy quen thuộc. “Tớ nghĩ nó liên quan đến thông điệp ngầm! Còn nhớ cụm từ mà chúng ta nghe được từ Máy nhận không? ‘Đánh răng và tiêu diệt vi khuẩn’? Chắc chắn nó liên quan tới giờ học vệ sinh, các cậu có nghĩ thế không?”



“Này, đúng thế!” Kate nói, khuôn mặt cô bé bừng sáng.



“Và tớ đang nghĩ đến điều này, ngày đầu tiên ở đây chúng ta nghe lỏm bọn trẻ trong lớp của S.Q. nói đi nói lại về thị trường thế này thị trường thế kia…”



“Bài luyện tập Thị trường Tự do,” Sticky nói.




“Không,” Jackson nói. “Mày không có quyền giơ tay. Tao cảnh cáo mày và thằng bạn của mày đấy,” anh ta nhìn chằm chằm vào Sticky và nói, “thách thức một Liên lạc viên không có lợi cho bọn mày đâu.”



Martina vuốt dọc mái tóc quạ đen của cô bé và gật đầu một cách cực kỳ tự mãn. Khuôn mặt của Kate nóng bừng đỏ như gấc - cô bé giận điên lên nhưng vẫn cố im lặng kiềm chế. Jackson trở lại vị trí trước lớp, và bọn học sinh trở lại bận rộn với việc ghi chép.



Tất cả ngoại trừ Sticky, cậu bé không thể tập trung được nên nhìn chằm chằm về phía Jacky và Martina, người đang tỏ ra cực kỳ hài lòng với bản thân. Dưới bàn của Martina, Kate đang xỏ chân trở lại vào giày của cô bé. Nhưng tại sao cô bé lại cởi giày ra? Trời quá lạnh để đi chân trần. Ngay sau đó Martina bắn ra một tia nhìn về phía Sticky. Sticky quay mắt đi và không nhìn lại hướng đó. Cậu bé cảm thấy sự hiểm độc mà không cần ngoảnh lại.



Và đó cũng là lúc Jackson giải tán lớp và Martina nhảy khỏi chỗ ngồi, Sticky nghe thấy nhưng không nhìn lại, Martina đập mặt xuống sàn nhà. Cậu bé nhìn lại một cách ngạc nhiên. Sổ tay, giấy ghi chép và bút chì rơi khắp nơi, và Martina từ từ nâng người lên bằng tay và đầu gối, thở phì phì và lắc lắc đầu trong khi đang cố chịu đựng. Dù có phải là Liên lạc viên hay không, sự vụng về của cô bé đã tạo ra một tràng cười từ các học sinh khác - ngoại trừ Kate, cô bé đang tỏ ra không để ý trong khi đang nắm tay Sticky, và kéo cậu bé về phía cửa.



“Tớ đã buộc dây giày của cô ta vào bàn,” cô bé thì thào. “Bằng ngón chân tớ.”



“Tuyệt,” Constance nói trong bữa trưa. “Bọn mình không chỉ có một nhiệm vụ bí mật nguy hiểm, mà bây giờ bọn mình còn có cả kẻ thù nữa. Làm tốt lắm, Kate.”



Kate cười vang. “Cô ta đã là kẻ thù của bọn con trai rồi. Tớ chỉ tự thêm bản thân vào danh sách đó thôi. Cậu muốn tớ làm gì nào, để cô ta đi như vậy à? Cô ta đã gọi cậu ấy là đầu hói, lạy chúa.”



“Tớ mà hói sao,” Sticky nói, vuốt tay lên da đầu. “Đó là lỗi của tớ. Tớ đã dùng thuốc rụng tóc khi bỏ trốn, để ngụy trang ấy mà.”



“Đó là lời giải thích,” Reynie nói. “Tớ đã muốn hỏi nhưng không dám.”



“Không phải là thứ thuốc rụng tóc chích đau như quỷ đấy chứ?” Kate hỏi.



“Tớ biết thế, nên đã phát minh ra một hỗn hợp riêng, thêm vào các thành phần khác để nó không đau.”



“Nó có tác dụng không?” Constance hỏi, hiển nhiên là mong nó không có tác dụng.



“Không,” Sticky thừa nhận. “Cảm giác như đầu tớ có lửa vậy, và bây giờ có vẻ như là tóc tớ sẽ vĩnh viễn không mọc lại như xưa! Thậm chí nó còn chưa bắt đầu mọc nữa!”



Mấy đứa tủm tỉm cười, rồi nhìn nhau nhăn nhở, khúc khích. Và cuối cùng - không thể kiềm chế được nữa, chúng bò lăn ra cười. Sticky rên rỉ và cúi đầu nhưng cuối cùng chính cậu bé cũng phải bật cười. Khoảnh khắc ấy, tiếng cười dường như đã xua tan đi những khó khăn trước mắt, và bọn trẻ không muốn từ bỏ bất cứ điều gì cả.



Nhưng đến cuối cùng, chúng không biết được rằng tiếng cười đó rồi cũng sẽ vội biến mất. Và không giống như tóc của Sticky, những khó khăn trước mắt không ngần ngại quay trở lại.