Thế Giới Kì Bí Của Ngài Benedict - Tập 1: Bút Chì, Tẩy Và Người Thắng Cuộc

Chương 19 : Mọi việc đang diễn ra đúng như chúng nên thế

Ngày đăng: 19:48 19/04/20


Trước bữa tối của ngày hôm sau, Hội Benedict Thần Bí, với hy vọng tìm được chút manh mối nào đó, đã leo lên ngọn đồi phía sau khu nhà tập để có thể quan sát xung quanh. Ngọn đồi khá cao, nhưng nếu di chuyển với một vận tốc đủ nhanh - mà Kate thì luôn luôn đi nhanh kể cả khi đang cõng Constance trên lưng - bạn chỉ mất vài phút men theo con đường ngoằn ngoèo để lên đến tận đỉnh đồi. Quả thực là Kate đã làm thế, bỏ mặc hai cậu bạn đang hổn hển cố sức để không bị bỏ lại quá xa. Khi Reynie và Sticky lên được đến đỉnh đồi thì Kate đã đang quan sát xung quanh với cái ống nhòm của mình rồi.



Reynie đưa tay quệt mồ hôi trên trán. “Thấy gì không?”



Kate nhún vai. “Những bãi cỏ, và đá, những bụi cây và đá, cây dây leo, và đá, cát, và đá. Rất nhiều đá,” cô bé nói, và hướng ống nhòm xuống thấp hơn một chút. Rồi như chưa bao giờ thản nhiên đến thế, cô bé thêm, “tớ cũng tìm thấy thêm một cái bẫy nữa.”



“Một cái bẫy?” Sticky nói, nhìn khắp xung quanh, cứ như là cái bẫy tự nó đang tiến lại gần và sắp túm lấy cậu bé vậy.



“Đừng lo lắng, nó ở tận dưới kia kia mà, trong một bãi cỏ nhỏ phía sau Nhà Điều hành. Cậu không thể nhìn thấy nó từ bất kỳ nơi nào khác đâu, trừ khi hướng cái ống nhòm qua phía trên mái nhà khu lớp học.” Kate đưa cái ống nhòm cho Sticky, nhưng cậu bé từ chối. Sticky chẳng dám nhìn thêm bất kỳ một cái bẫy nào nữa. Reynie làm theo, và từ vị trí này cậu bé chỉ nhìn thấy bóng dáng của thảm hoa kép và những khối đá cuội kết ở phía sau tòa nhà.



Reynie trả lại chiếc ống nhòm cho Kate. “Tớ đang phân vân, tại sao cả hai cái bẫy đều ở ngay cạnh những khối đá nhỉ.”



“Có phải là cậu đang nghĩ những tảng đá sẽ giúp những cái bẫy khó bị phát hiện hơn không?” Kate nói. “Dù là ban ngày hay ban đêm, những cây hoa kép kia cũng sẽ luôn luôn nằm trong bóng tối.”



“Láu cá thật,” Constance nói.



“Nếu thế thì những cây hoa kép có vẻ là lựa chọn lý tưởng đấy,” Sticky nói. “Đó là một loài cây ưa bóng râm.”



“Giấu cái ống nhòm đi,” Reynie thì thầm. “Chúng ta có bạn đấy.”



Hai Người giúp việc vừa xuất hiện ở con đường bên dưới, mỗi người vác theo hai cái xô đựng đầy những dụng cụ làm vườn. Họ đang từ từ tiến lên đỉnh đồi, vừa đi vừa dọn sạch cỏ dại và các mảnh vụn. Khi bọn trẻ đi đến gần, cả hai im lặng bước vội ra lề đường để không làm phiền đến chúng.



“Xin chào,” Reynie nói. Cậu quên mất rằng mình vẫn thường tránh chào hỏi những Người giúp việc. Reynie đã quá căng thẳng về chiếc ống nhòm và muốn tỏ ra càng tự nhiên càng tốt.



Hai Người giúp việc, một người đàn ông và một người đàn bà, nhìn Reynie với ánh mắt sợ sệt. Để giảm bớt sự lo lắng ở họ, Reynie mỉm cười thân thiện và đưa tay lên vẫy - rồi ngay lập tức cảm thấy hối hận vì hành động của mình. Những Người giúp việc cảm thấy bắt buộc phải đáp lại, nên dừng chân, bỏ hai cái thùng xuống để có thể rảnh rang vẫy tay đáp lại Reynie.



“Mấy cái thùng đẹp đấy ạ,” Kate nói.


“Chứng quên cục bộ á? Có nghĩa là bạn không thể nhớ được một sự kiện cụ thể nào đó.”



“Đây, đây chính là cách lý giải,” Reynie nói. “Bạn sẽ chỉ đau khổ khi không thể nhớ được bất cứ điều gì thân thuộc. Nếu chỉ bị mất một chút ký ức thôi, cảm giác của bạn chỉ là sự bối rối thoáng qua thôi - bối rối chứ không phải là buồn nhé.”



“Tớ cũng đang nghĩ chính xác như thế đấy,” Kate nói. “Chú Bloomburg là ai thế Reynie? Sao chú ấy lại ở đây?”



“Đó là một chuyên viên kiểm tra các giáo cụ trong trường học. Cứ khoảng sáu tháng chú ấy lại đến nhà tế bần của bọn tớ. Thầy Rutger sợ chú Bloomburg lắm - sợ chú ấy tìm ra cái gì đó bị hỏng hóc và rồi nhà tế bần sẽ phải bỏ tiền ra để sửa chữa - nhưng chú Bloomburg lại rất tốt bụng. Cười nói suốt ấy. Chỉ cần có người chịu lắng nghe là chú ấy sẽ hào hứng trò chuyện ngay. Rồi còn cho lũ trẻ bọn tớ bánh gừng nữa. Tóm lại là một người thân thiện, tốt bụng...”



Giọng Reynie nhỏ dần. Cậu đứng lặng nhìn về phía bên kia eo biển, về đất liền. Chẳng biết nhìn như thế có đưa cậu trở về được vùng đất đó, và trở về với quãng thời gian trước đây, khi Reynie chẳng hề có chút ý niệm nào về những thứ đang ở trong đầu cậu bây giờ.



“Chú ấy kể gì?” Kate hỏi.



“Về những đứa con,” Reynie nói.



“Ồ,” giọng Kate chùng xuống.



“Chú ấy yêu con mình lắm,” Reynie nói. “Bây giờ thì nhìn chú ấy đi, sợ tất cả những đứa trẻ mình gặp. Chỉ mới chưa đầy một năm thôi, kể từ lần gần đây nhất tớ gặp chú ấy.”



Kate chắp nối lại các thông tin. “Như vậy là chú Bloomburg đến Học viện để tiến hành một cuộc kiểm tra, và không vui với những gì mình thấy...”



“Và ngài Curtain muốn đảm bảo rằng chú ấy sẽ không bao giờ quay trở về được nữa,” Reynie hoàn thành ý của Kate.



“Nhưng làm cách nào chú Bloomburg có thể quên đi các con của mình?” Sticky vẫn chưa chịu tin. “Điều đó thực sự có thể sao? Liệu có cái nào trong tất cả những chuyện này là có thể không?”



Reynie không đáp lại.



“Tớ không thể tin được điều đó,” Sticky nói, và cầu mong rằng mình thực sự có thể không tin.