Thế Giới Kì Bí Của Ngài Benedict - Tập 1: Bút Chì, Tẩy Và Người Thắng Cuộc
Chương 26 : Máy thì thầm
Ngày đăng: 19:48 19/04/20
Khi tiếng gõ cửa vang lên, Reynie đang vẫy vùng trong một cơn ác mộng đáng sợ. Trong giấc mơ ấy, Reynie đã viết ra giấy tất cả những giấc mơ tâm tưởng gửi cho cô Perumal, và Jackson, vô tình nhìn thấy những lá thư được để trên bàn và giờ đang vò nát chúng trong nắm tay ngày càng siết chặt của anh ta. Bang! Bang! Bang! “Bọn tao tìm thấy mày rồi!” anh ta gào lên với một vẻ khoái trá bỉ ổi. “Nhưng mà đừng lo lắng làm gì, mày sẽ không bị phạt đâu! Đó là Phòng Chờ, Phòng Chờ đang đợi mày đấy - ở đó sẽ có vài thứ hay ho dành cho mày! Và sau khi mày đã hoàn toàn biến mất dưới cái lớp bùn đất hôi thối đó, chúng tao sẽ tìm và đưa cô Perumal thân yêu đi cùng mày!”
“Không!”
“Không? Ý mày là gì?” Jackson nói. “Chẳng phải đây là việc mà chúng mày vẫn cố gắng để đạt được sao?”
Câu trả lời bất ngờ khiến Reynie giật mình mở mắt. Còn Jackson đứng giữa cửa, nhìn cậu bé với vẻ mặt điên cuồng của một kẻ đã mất hết kiên nhẫn.
“Em xin lỗi,” Reynie nói, lúc này đã hoàn toàn tỉnh ngủ. “Khi nãy là em mơ thôi. Anh vừa nói gì thế?”
“Tao nói là mày mặc đồng phục vào, nhanh lên. Tao sẽ dẫn mày đến gặp ngài Curtain ngay bây giờ! Hôm nay là ngày quan trọng của mày đấy! Những đặc quyền đặc biệt, Reynard ạ, mày biết chứ. Đánh thức thằng bạn hói gầy còm của mày dậy đi, nhanh lên. Tao cần phải ăn một ít bánh nướng trước khi đến gặp ngài Curtain.” Nói xong, Jackson đi ra khỏi phòng để bọn trẻ chuẩn bị.
Phải lay gọi mất một lúc Reynie mới đánh thức được Sticky dậy. Cả hai vội vàng mặc bộ đồng phục Liên lạc viên của mình vào.
“Đến rồi,” Reynie thì thầm. “Bọn mình phải hết sức cảnh giác đấy nhé.
Sticky gật đầu. “Chúc may mắn.”
Hai đứa siết chặt tay nhau, quyết tâm.
“Sắp đến giờ rồi đấy,” Jackson thì thầm khi cả hai vừa kịp bước ra khỏi cửa. “Giờ thì theo tao.” Rồi hắn ta đi như chạy về phía khu nhà ăn. Mới sáng sớm, nên hầu như chưa có ai thức giấc ngoài mấy Người giúp việc lặng lẽ hoặc đang lau chùi sàn nhà, hoặc quét rác trên mấy lối hành lang, hoặc bắc thang lau sương mốc đọng trên trần nhà. Trong khu nhà ăn, những Người giúp việc cũng đang say sưa với công việc của họ tự lúc nào. Jackson tự lấy cho mình một cái bánh xốp hương việt quất vừa mới được nướng xong cùng một cốc sữa lạnh. “Nuốt vội chút gì đó đi,” anh ta nói với hai cậu bé. “Bọn mày sẽ không thích ở trong cái Máy Thì Thầm đó với một cái dạ dày rỗng tuếch đâu nhỉ? Việc đó mất sức lắm đấy. Sẽ phải sử dụng đến tất cả số năng lượng mà bọn mày có được.”
Vừa nghe Jackson nhắc đến cụm từ Máy Thì Thầm, Reynie và Sticky đã thấy sởn gai ốc. Ruột gan cồn cào, nhưng cả hai vẫn tỏ ra ngoan ngoãn lấy sữa và bánh xốp và, ngay khi Jackson vừa mới giục, vội vàng cho bánh và cho sữa vào miệng. Sticky đã mất hết can đảm rồi nên chẳng thể làm gì khác ngoài việc nghe lời Jackson. “Thế còn buổi học thì sao?”
“Thế mày nghĩ các buổi học đó là để làm gì, George? Tao chẳng thấy một tí tố chất Liên lạc viên nào ở mày cả, nếu thật sự là mày ngu ngốc đến mức ấy. Hoàn thành nhiệm vụ rồi, mày sẽ có cả đống thời gian để học. Máy Thì Thầm cực kỳ quan trọng, nó là tất cả lý do để tao và bọn mày đang ở đây đấy.”
Với tất cả những bí mật mà chúng đã khám phá ra trước đó, giờ đây Reynie và Sticky thấy lạ lẫm - đúng hơn là rùng mình - khi cảm nhận được một chút cởi mở và có phần tin tưởng từ phía Jackson. Cuối cùng thì chúng cũng đã trở thành những Liên lạc viên! Reynie gần như đã phải tự nhắc nhở chính mình rằng vị trí mới này hoàn toàn không đáng để tự hào chút nào.
“Được rồi, giờ thì nuốt nhanh lên và theo tao,” Jackson nói và quay gót bước đi. Hai cậu bé vội vàng uống nốt cốc sữa rồi chạy theo Jackson. Ra đến ngoài quảng trường, dưới vòm trời màu xám của một buổi sáng sớm, Jackson yêu cầu Reynie và Sticky đứng yên. “Nếu một ngày nào đó bọn mày trở thành những Điều hành viên,” anh ta nói và quấn vải bịt mắt bọn trẻ, “khi đó bọn mày sẽ được biết đường đi đến Phòng Thì Thầm. Từ giờ cho đến lúc đó, bịt mắt là bắt buộc, và không được nói chuyện. Hiểu chứ? Bây giờ thì xoay vòng tròn đi nào.” Anh ta túm lấy vai hai cậu bé, kéo chúng quay vòng vòng cho đến khi cả hai chóng mặt và bắt đầu loạng choạng đâm vào nhau. Jackson tự cho mình một giây để cười khoái trá trước cảnh tượng đó. Rồi túm lấy khuỷu tay Reynie và Sticky, anh ta dẫn chúng đi.
Cả ba đứa đi qua khu quảng trường, xuống một lối đi nhỏ trước khi dẫm chân lên một đám cỏ. Như có tiếng vật gì đó bị kéo lê, rồi bị đá - có vẻ như Jackson đang cố dùng ủng của mình đẩy một thứ gì đó ra khỏi lối đi - và hai cậu bé được dẫn đi vào bên trong. Sau đó, họ đi qua một hành lang ngắn trước khi bước lên những dãy cầu thang uốn lượn nối tiếp nhau. Bậc nọ nối tiếp bậc kia. Cả ba chắc hẳn đang đi lên đỉnh toà nhà cột cờ, Reynie thầm nghĩ. Vì chẳng có nơi đâu trong Học viện này có nhiều bậc cầu thang đến thế.
Sau cùng, khi những đôi chân đã mỏi rã rời, khi những hơi thở đã trở nên đứt quãng, cả ba lên tới trên đỉnh. Jackson lại xoay xoay hai cậu bé thêm vài vòng nữa - chắc là để cho vui thôi - trước khi tháo khăn bịt mặt ra. Chúng đang đứng trong một hành lang bằng đá hẹp nhưng sáng sủa, và trước mặt lù lù một cánh cửa lớn bằng kim loại.
Jackson bấm vào cái loa ở trên tường. “Các Liên lạc viên mới đã tới, thưa ngài.”
“Tốt lắm,” cũng từ cái loa ấy vang lên giọng của ngài Curtain.
Cánh cửa nặng nề từ từ mở ra.
“Bọn mày còn đang đợi gì nữa?” Jackson nói. Anh ta có vẻ mất kiên nhẫn, lẩm bẩm gì đó trong miệng về những kẻ đần độn không chịu hiểu ý mà làm theo. Cánh cửa đóng ngay lại sau khi hai cậu bé vừa mới bước qua.
“Chào mừng đến với Phòng Thì Thầm!” ngài Curtain xoay chiếc xe đẩy quay về phía bọn trẻ. Ông ta ra hiệu cho Reynie và Sticky bằng ngón tay của mình và nói. “Nào, các chàng trai, hãy xem xét xung quanh đi.”
“À không… không, đừng lo lắng thế. Cứ thư giãn đi. Tớ nghĩ... tớ nghĩ là hiện giờ chúng ta vẫn an toàn. Nói chuyện sau đi.”
“Không thầm thì to nhỏ như thế đâu nhé các cậu bé!” ngài Curtain nói to rồi điều khiển chiếc xe lăn về phía Reynie và Sticky. “Ta không thích những người khác cũng có bí mật đâu.”
“Xin lỗi ạ,” Reynie nói. “Cháu chỉ đang bảo bạn ấy là đừng có lo lắng quá, sẽ không đau đâu.”
Ngài Curtain lại cười, điệu cười rít qua kẽ răng quen thuộc của ông ta. “Tất nhiên là không đau rồi. Nếu làm các cháu đau thì nó sẽ chẳng còn tác dụng gì nữa. Vì để hoạt động được, Máy Thì Thầm của ta luôn luôn cần có trẻ em, và trẻ em thì chúa ghét sự đau đớn - ta nhận thấy điều này bằng trải nghiệm thực tế đấy. Nó không đau đâu George nhé. Ngược lại là đằng khác. Ta dám cá là Reynie có thể đảm bảo với cháu là việc đó cực kỳ thú vị. À, và hai tiếng là lâu, lâu hơn rất nhiều so với mong đợi của ta đấy. Đúng như ta đã từng nhận xét về cháu Reynard ạ, khả năng suy nghĩ của cháu rất mạnh mẽ. Thường thì những Liên lạc viên mới chỉ tập trung được trong nửa tiếng thôi trước khi chúng trở nên mụ mẫm. Kể cả những Liên lạc viên đáng nể của ta cũng chưa bao giờ làm được việc đó trong hơn một tiếng.”
Chính bản thân ngài Curtain cũng có vẻ mệt mỏi. Những giọt mồ hôi lấp lánh trên trán, và cái mũi thì đỏ lựng lên. Mệt mỏi, nhưng hạnh phúc, giống cảm giác của Reynie. “Ta rất hài lòng đấy Reynard. Thực sự, rất hài lòng. Ta nghĩ ta và cháu cần thảo luận nhiều hơn nữa đấy. Và giờ, nếu như phiên của Sticky chỉ cần tốt bằng một nửa phiên của cháu thôi, buổi thảo luận của chúng ta sẽ có thêm cả bạn ấy nữa. Cháu có thích điều đó không George? Chắc phải có chứ nhỉ. À, ta vừa gọi mang đến một ít nước ép rồi. Sử dụng Máy Thì Thầm để gọi và yêu cầu đồ ăn thức uống.”
Reynie lẩy bẩy đứng dậy. Tâm trí cậu cứ mãi nghĩ về những cụm từ mà cậu đã buộc phải nghĩ đến: “... Đánh răng và giết những con vi khuẩn. Những quả táo độc, những con sâu độc. Những người mất tích không phải bị mất tích, họ chỉ bị chia cách..”. Và đi kèm với mỗi cụm là ký ức về một cảm giác thích thú, phần thưởng cho việc cậu bé đã nghĩ về nó. Cậu chỉ muốn ngồi xuống, tiếp tục ngay một phiên tiếp theo...
Reynie lắc lắc đầu. Cậu chẳng thể nào tin nổi Máy Thì Thầm lại có khả năng níu giữ người khác mạnh mẽ đến như thế. Và cũng chẳng thể nào tin nổi cái máy ấy đã lấy đi của bạn bao nhiêu thứ - cậu thấy như mình mất hết sức lực, lẩy bẩy bước rồi ngã dúi dụi lên trên một chiếc nệm. Sticky theo sát Reynie, muốn giúp bạn nhưng lại chẳng biết nên làm gì.
Trong khi đó, ngài Curtain vừa mới bấm một cái nút trên chiếc xe lăn của ông ta, và cánh cửa kim loại từ từ mở ra. Jillson bước vào, mang theo một ca nước bằng nhựa và vài chiếc cốc giấy.
“Ngài cần thêm gì nữa không ạ?” Jillson nhìn hai cậu bé với ánh mắt nể phục nhưng có chút ghen tị. Cô ta có vẻ đánh giá cao hai cậu bé Liên lạc viên này, một thứ cảm giác cô ta không hề có với những học sinh khác.
“Thế thôi, Jillson.” Ngài Curtain đáp.
Jillson đi ra ngoài, và ngài Curtain rót nước ép vào mấy cái cốc. Ca nhựa và những chiếc cốc giấy. Không thuỷ tinh. Ngài Curtain quả thật cẩn thận. Nhưng giả dụ có một chiếc bình bằng thuỷ tinh đủ nặng, đủ cứng để đập vỡ đầu, thì sao nhỉ? Hệ thống máy tính của Máy Thì Thầm được bảo vệ an toàn bên dưới sàn đá chắc chắn, cái ghế và mấy cái mũ bảo hiểm thì được làm bằng kim loại. Vậy thì bọn trẻ có thể làm được gì chứ?
“Sẵn sàng chưa George?” ngài Curtain nói. Nó giống một mệnh lệnh hơn là một câu hỏi. Sticky ngồi xuống vị trí của mình trên cái Máy Thì Thầm. Một lần nữa, ngài Curtain lại đội chiếc mũ đỏ lên đầu mình rồi đọc, “Ledroptha Curtain!”
Chiếc mũ màu xanh hạ dần xuống, mấy cái vòng lại xuất hiện, và Sticky nhắm nghiền mắt lại. Một cách vô thức, cậu cứ cố giằng ra khỏi mấy cái vòng để đưa tay lên tìm kính. Rõ ràng là Sticky đang sợ hãi.
Reynie không bỏ sót từng cử động của Sticky. Tội nghiệp cậu ấy. Nhưng chỉ một lúc nữa thôi, cảm giác sợ hãi đó sẽ tan biến, thay thế bằng một thứ gì đó kỳ diệu - nhưng so với nỗi sợ hãi thì cảm giác đó phiền phức hơn nhiều, và làm sao chúng có thể đấu lại Curtain nếu chúng chẳng thể cưỡng lại sức hấp dẫn từ phát minh của ông ta chứ. Ngay cả bây giờ, khi đã không còn bị điều khiển bởi Máy Thì Thầm nữa, Reynie vẫn thấy mình đang mong chờ cảm giác an toàn tuyệt đối, cảm giác không cô đơn... đó.
Dòng suy nghĩ của Reynie đột ngột bị cắt ngang khi nghe Sticky hét toáng lên:
“Sticky Washington!”
Im lặng một lúc.
“Tốt. George Washington.”
Máy Thì Thầm đã hỏi tên cậu bé, và Sticky, không nhận thức được là mình đã trả lời bằng cách nói to lên. Nhưng cái máy thì lại thích tên thánh của cậu bé hơn.
Reynie nhìn bạn mình đang căng thẳng bám chặt vào tay vịn. Cậu ước mình có thể giúp, nhưng lại chẳng thể làm gì. Tiếp theo, cái máy sẽ hỏi về nỗi sợ hãi lớn nhất, và Sticky tội nghiệp sẽ chẳng thể nào giấu nổi. Đúng như Reynie nghĩ, đã nghe thấy tiếng Sticky run run đáp lại câu hỏi không được nói ra của Máy Thì Thầm.
“Chẳng ai cần mình,” Sticky nói. “Chẳng có ai cần đến mình cả.”