Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 235 : Tàng vũ các tầng thứ tư

Ngày đăng: 13:44 30/04/20


Dương Hóa Long!



Diệp Vân thật không nghĩ tới, mình lại có thể tiếp xúc gián tiếp tiếp xúc với Dương Hóa Long trong chợ giao dịch.



“Hắn không phải thủ lĩnh của Quân Tử Đường à. Sao bây giờ lại là người phụ trách của chợ giao dịch?” Diệp Vân tò mò hỏi.



“Chẳng lẽ ngươi không biết Dương sư huynh ba tháng trước đã tấn chức lên Trúc Cơ Cảnh. Dựa theo quy củ của tông môn thì đệ tử mới tấn thăng lên Trúc Cơ Cảnh phải chấp hành một nhiệm vụ, mà Dương sư huynh được an bài chính là chịu trách nhiệm quản lý chợ giao dịch một tháng, chính là tháng này.” Tần Thiên Hàn chậm rãi nói ra.



Diệp Vân nhíu mày, Dương Hóa Long quả nhiên như hắn suy đoán, tu vi đã đạt đến Trúc Cơ Cảnh. Nghe nói thiên phú của người này cực cao, một khi tấn cấp lên Trúc Cơ Cảnh chắc hẳn thực lực chân chính, không phải đệ tử bình thường có thể so sánh được, chỉ sợ cũng có thể khiêu chiến vượt cấp.



Diệp Vân hiện tại không nắm chắc sẽ thắng được Dương Hóa Long. Nếu như tu vi của hắn có thể tiến thêm một tầng thì có thể chống lại cao thủ Trúc Cơ Cảnh sơ kỳ, dù cho đối mặt với cao thủ Trúc Cơ Cảnh tam trọng, nếu không địch lại cũng có cơ hội đào thoát.



Tuy nhiên, hắn bây giờ cũng không nắm chắc mười phần.



“Thì ra là thế, thôi được, Tần Thiên Hàn, ngươi trở về nói cho Dương Hóa Long, qua ít ngày nữa ta sẽ đến Quân Tử Đường tìm hắn.” Diệp Vân gật gật đầu, sau đó xoay người muốn đi.



“Diệp Vân, ngươi đứng lại. Nếu như ngươi hôm nay dám tự động rời di, chính là làm trái với luật lệ của chợ giao dịch, coi rẻ điều lệnh của tông môn, hậu quả như thế nào, ngươi hiểu rất rõ.” Tần Thiên Hàn nhìn thấy Diệp Vân xoay người đi, cho là hắn sợ uy danh của Dương Hóa Long, giọng nói lập tức trở nên cứng rắn.



Diệp Vân nhìn hắn, mỉm cười nói: “Tần Thiên Hàn, ngươi có lẽ đã lầm, cũng đừng dùng luật lệ điều lệnh của chợ giao dịch để dọa ta, nếu như hậu nhân của Thi trưởng lão có thể tùy ý làm bậy, tùy ý ra vào ở đây thì ta cũng có thể làm vậy. Bây giờ ta muốn đi, nếu như ngươi không phục thì cứ việc ra tay.”



Diệp Vân lạnh lùng nhìn thoáng qua đệ tử cầm đầu Chấp Pháp Đội Tần Thiên Hàn, rồi xoay người chậm rãi rời đi.



Tần Thiên Hàn trên mặt dường như có thể chảy ra nước, trong mắt tràn đầy sát ý, hung hăng nhìn chằm chằm vào bóng lưng Diệp Vân, nhưng lại không có cách nào xử lý.




Hai người xuyên qua một cái hành lang, sau đó đi đến phía trước một cánh cửa, chỉ thấy phía trên cánh cửa viết hoa bốn chữ số, mà chỗ chính giữa cửa có một cái lỗ khảm, vừa vặn để đặt viên tinh thạch màu cam vào.



“Được rồi, ngươi đặt viên tinh thạch lên đó là có thể tiến vào tầng thứ tư, ngươi có thời gian hai canh giờ để chọn lựa, nếu quá thời gian sẽ tự động bị truyền tống ra ngoài, chúc ngươi may mắn.” Thanh niên đệ tử mỉm cười, quay người đi về chỗ ngồi của mình, cũng không nhìn thêm Diệp Vân chút nào mà tiếp tục đọc sách.



Diệp Vân nhìn cánh cửa cao khoảng chừng một trượng và rộng ba thước trước mắt này, không biết được chế tạo bởi tài liệu gì. Hắn chạm nhẹ tay vào, một đạo cảm giác mát lạnh xuyên vào đầu ngón tay, khiến cho hắn cảm thấy thư thái.



Diệp Vân để viên tinh thạch màu cam vào lỗ khảm, sau đó nhìn thấy đại môn khẽ chấn động, từ trên chỗ lỗ khảm bắn ra một vầng sáng, rồi nhanh chóng lan tràn ra. Hắn phát hiện trên cửa chính xuất hiện một cái cổng vòm có hình tròn, tỏa ra ánh sáng màu cam.



Đây chính là cửa ra vào của tầng thứ tư sao?



Diệp Vân không nghĩ tới, cánh cửa đi vào tầng thứ tư cũng bố trí pháp trận không gian, nhưng hắn nghe nói trong Thiên Kiếm Tông hầu như không có tu sĩ Kim Đan. Thế nhưng, khắp nơi đều là pháp trận không gian, vậy là ai thiết lập những thứ này? Nếu như vị tiền bối nào đó bố trí mấy trăm năm trước thì ai bảo vệ những năm gần đây? Tuy rằng pháp trận không gian không nhất định phải có tu sĩ Kim Đan Cảnh bảo vệ, cao thủ Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong cũng có thể miễn cưỡng làm, nhưng mà ai khẳng định được mấy trăm năm qua không xảy ra vấn đề gì? Mà nếu xảy ra vấn đề thì cao thủ Trúc Cơ Cảnh không phải là người có khả năng chữa trị.



Diệp Vân bỗng nhiên nhớ đến lời Kiếm Đạo lão tổ, người tự xưng là trưởng lão Thiên Kiếm Tông năm đó. Thiên Kiếm Tông nghìn năm trước đây đã từng là một thế lực lớn tung hoành tại đế quốc Đại Tần, bây giờ lại bị bức về một góc, kéo dài hơi tàn. Nhưng mà có lẽ nó cũng không hoàn toàn xuống dốc như trong ghi chép của điển tịch, đến cả tu sĩ Kim Đan cũng không tồn tại.



Diệp Vân mỉm cười, ném những thứ nghi vấn trong đầu ra ngoài. Hắn hiện tại không cần suy nghĩ những thứ này, việc quan trọng hàng đầu chính là tăng tu vi lên để nâng cao thực lực.



Diệp Vân thở sâu, bước một bước vào cổng vòm hình tròn của tầng thứ tư.



Trong khoảnh khắc, liền nhìn thấy thân hình hắn trở nên mơ hồ rồi nhanh chóng biến mất, lúc đó cổng vòm hình tròn cũng tiêu tán giống như trước đó chưa từng mở ra.



Ngồi phía trước Tàng Vũ Các, gã đệ tử trẻ hơi ngẩng đầu lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười vui vẻ.