Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 272 : Sụp xuống

Ngày đăng: 13:44 30/04/20


Diệp Vân bỗng đem hai kiện linh khí chạm vào nhau.



Ánh sáng màu xanh đậm của băng phách trộn lẫn với hỏa diễm trong nháy mắt, một lực lượng khó có thể hình dung đột nhiên nổ tung giữa không trung, lực lượng kỳ dị lan tỏa khắp trời đất.



Diệp Vân chưa từng có thể dung hợp nghĩ hai kiện linh khí khác nhau hoàn toàn , lúc này hắn đã không thể cảm giác được vị trí của hai kiện linh khí, tinh thần của hắn chỉ cảm giác được một kiện bảo vật, linh khí này là một đoàn hỏa diễm, nhưng lại có một khối băng lam sáng chói giữa trung tâm hỏa diễm.



Bạo liệt ma diễm, băng phách khiến linh hồn người cảm thấy lạnh lẽo, lúc này hai lực lượng bất đồng đã dung hòa hoàn mỹ, căn bản không thể phân biệt.



Diệp Vân chỉ cảm thấy Hỏa linh khí cùng băng linh khí trong cơ thể đều bắn ra, rót vào chính giữa Linh Khí này, hắn dường như cảm giác đã mở được một cánh cửa hoàn toàn khác biệt, hắn lý giả về hỏa hệ pháp tắc lại cao hơn một tầng. Đó chính là lý giả thực sự chứ không phải là cảm giác còn mờ mịt.



Diệp Vân lại có thể lĩnh ngộ hỏa hệ pháp tắc chân chính trước khi đạt tu vi Trúc Cơ Cảnh, hơn nữa còn lĩnh ngộ rất sâu. Giờ khắc này, hỏa hệ linh khí là cường đại nhất so với tất cả chân khí trong cơ thể hắn, dù là Lôi linh khí cũng không thể so sánh.



Oanh!



Bụi mù đá vụn bay ở chính giữa, người đá khổng lồ cao khoảng mười trượng lại xuất hiện, lúc này nó đã thực sự tức giận, khi nó nhìn thấy Diệp Vân thì cả người đều bị oanh một phát thành đống đá vụn, chỉ còn lại cái đầu.



Tất cả đá vụn bay loạn trong không trung, lại bị bao bởi một lực lượng kỳ dị, hình thành một thạch chùy cực lớn, đập thẳng về phía Diệp Vân.



Diệp Vân không có lộ ra nửa điểm kinh ngạc trên mặt, ngược lại hắn lại lộ thần sắc như có như không vui vẻ.



"Băng Phách phong tỏa, ma diễm bạo liệt!"



Diệp Vân quát khẽ một tiếng, hai tay đẩy mạnh phía trước.



Trong chớp mắt, băng quang lóe lên giữa không trung hóa thành băng long, tản mát ra lam quang chói mắt, gào thét bay về phía thạch chùy.


Tô Linh bĩu môi, nói: “Không nên ngoài miệng nói thật hay, nếu ngươi có bản lĩnh thì cứ đi, ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi có dám làm cho tiểu viện nhà ta gà bay chó chạy, long trời lở đất không.”



Diệp Vân khóe miệng co quắp hai cái, cười nói: “Nha đầu ngươi một chút ý tứ cũng không có, không biết phối hợp với ta một chút.”



Tô Linh làm nũng cười liên tục, giơ tay lên vỗ đầu Diệp Vân.



Diệp Vân nửa người treo ngược trên vai Đoàn Thần Phong, trong cơ thể không còn nửa điểm chân khí, nên không cách nào thoát khỏi bàn tay đang vỗ đến của Tô Linh, chỉ có thể yên lặng để nàng đập xuống.



Không bao lâu, năm người cuối cùng cũng đi ra khỏi trận pháp không gian, chỉ thấy bầu trời đầy sao lấp lánh, mà phía dưới chân núi cũng không ngừng chấn động, trên đỉnh núi thi thoảng có đá lăn xuống, rung động ầm ầm.



Tô Ngâm Tuyết mang theo bốn người đi nhanh hơn, ước chừng nửa nén hương đã ra khỏi ngọn núi này, sau đó chạy như điên ra ngoài hơn mười dặm mới dừng bước lại.



“Đoàn Thần Phong tiểu tử, ngươi thả ta xuống.” Diệp Vân trên đường đi thiếu chút nữa bị xóc đến chết đi sống lại.



Đoàn Thần Phong cũng không đấu võ mồm với hắn, đặt hắn từ trên vai xuống.



Diệp Vân hai chân chạm đất liền lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, may mà Tô Linh ở bên cạnh, đỡ hắn lại.



Năm người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hơn mười dặm bên ngoài tòa đỉnh núi bắt đầu sụp đổ, cự thạch lăn từ đỉnh núi xuống, đá vụn văng ra khiến cho bụi bặm mù mịt, che lấp cả bầu trời.



Ngọn núi cao mấy trăm trượng, cứ như vậy mà sụp đổ xuống.



“Ngọn núi này bố trí một đạo trận pháp không gian, mà thạch đầu cự nhân kia chính là mắt trận, hiện tại chúng ta phá vỡ được trận pháp, vì sao cả tòa núi đều sụp đổ vậy?” Dư Minh Hồng có chút không hiểu, nhìn ngọn núi đang sụp xuống, nhíu mày.



Lông mày Diệp Vân bỗng nhiên nhíu lại, mạnh mẽ quát một tiếng: “Không tốt, chúng ta đi mau!”