Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 273 : Phong ấn nghiền nát

Ngày đăng: 13:44 30/04/20


Ngọn núi sụp xuống rất nhanh, lăn xuống những viên đá to, đá vụn bay tứ tung, mọi người từ xa nhìn lại mà thấy lạnh cả người, nếu lúc này vẫn không chạy ra được, thì sẽ táng thân dưới ngọn núi này. Tu vi của bọn hắn cũng không tồi, đều là tinh anh được trọng điểm bồi dưỡng của tông môn, nếu ở thế tục, dù vua của một quốc gia cũng phải cung kính khiêm nhượng trước bọn hắn.



Nhưng khi bọn hắn đứng trước thiên nhiên, như cảnh núi cao sụp xuống, lại cảm giác giống như con sâu cái kiến, dù họ có thể ngăn cản đánh nát một số cự thạch bay loạn tới. thế nhưng không ai có thể nắm chắc một mực ngăn cản những trùng kích như thế, chỉ sợ chân khí sẽ rất nhanh hao hết, thân vẫn linh tiêu.



Mọi người còn đang xúc động thì chợt nghe Diệp Vân hô to một tiếng.



"Làm sao vậy?" Tô Ngâm Tuyết phản ứng đầu tiên, hỏi gấp.



"Không biết, chúng ta đi mau, ta có một loại trực giác, thập phần nguy hiểm." Diệp Vân lắc đầu, sắc mặt đã ngưng trọng đến cực hạn.



"Vậy còn chờ gì, chúng ta đi mau." Tô Linh hơi nâng Diệp Vân lên, cất bước đầu tiên.



Đoàn Thần Phong sờ lên mũi, cười nói: "Núi sụp rồi thì còn có thể có cài gì nữa? Lá gan của Diệp Vân ngươi càng ngày càng nhỏ rồi.”



Dư Minh Hồng nói: “Cũng không thể nói như vậy, tuy ngọn núi kia đã sụp đổ, theo lý thì không có việc gì, nhưng chân khí của Diệp sư huynh còn chưa hồi phục, việc cấp bách là cần tìm một nơi an toàn, để huynh ấy khôi phục.”



"Tốt rồi, các ngươi không nên nói nhảm, nếu như Diệp Vân cảm thấy nguy hiểm, vậy chúng ta cũng nhanh đi thôi." Thanh âm Tô Ngâm Tuyết vang lên, nàng quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Vân, sau đó thò tay nâng khuỷu tay của hắn, chân khí bắt đầu khởi động, lập tức lao nhanh về phía trước.



Oanh!



Ngay khi bọn hắn rời khỏi được khoảng thời gian nửa nén hương, cả ngọn núi đổ sụp toàn bộ, loạn thạch bụi bặm che kín bầu trời.



Thế nhưng một cột sáng đột nhiên từ dưới đất chui ra ở chính giữa loạn thạch bụi bặm, bay thẳng lên cao, chiếu sáng cả trời đất.



Cột sáng này có kích thước khoảng thùng nước, ánh sáng năm màu rực rỡ. Dường như có nhiều đồ vật đang không ngừng vặn vẹo trong chùm sáng.




“Vừa rồi các ngươi có thấy cột sáng kia không? Cách xa hơn mười dặm mà vẫn có thể thấy được bên trong đều là linh thú a, e rằng có hơn mấy ngàn đầu.” Dư Minh Hồng tựa vào một cây cổ thụ, há to miệng thở hổn hển.



“Những đầu linh thú kia không phải là mấu chốt, các ngươi có nhận ra đầu linh thú xuất hiện cuối cùng không?” Tô Linh nghĩ lại mà mặt mũi cũng tràn đầy hoảng sợ.



“Linh thú gì đó? Đầu sư tử sau cùng kia à? Nhìn có vẻ ăn rất ngon.” Đoàn Thần Phong trông thấy vẻ mặt kinh hãi của mọi người, liền trêu đùa một câu.



“Đó là vật để cưỡi của Hỏa Thần trong truyền thuyết, Chân Hỏa Phi Sư. Tại sao lại có thể xuất hiện bên trong sơn mạch Đoạn Hồn?” Tô Ngâm Tuyết mặc dù chỉ thoáng nhìn, nhưng mà trong nội tâm nàng đã xác nhận, ngay lúc đó đã không cách nào dùng lời nói để hình dung được kinh hãi trong lòng.



“Chân Hỏa Phi Sư? Hỏa Thần tọa kỵ? Có khoa trương quá không?” Diệp Vân ngược lại nhìn rất bình tĩnh, cười hỏi.



“Cũng có chút khoa trương, nhưng mà thực lực Chân Hỏa Phi Sư cực kỳ mạnh mẽ, dù đây chỉ là một đầu ấu sư nhưng thực lực của nó tuyệt đối không thấp hơn phụ thân.” Giọng nói Tô Ngâm Tuyết cực kỳ ngưng trọng, chậm rãi nói ra.



“Cái gì?”



Kể cả Tô Linh và Diệp Vân, bốn người cùng kêu lên.



Tô Hạo có thực lực như thế nào? Chỉ sợ đã đạt tới Trúc Cơ thất trọng, có khả năng tấn thăng lên cường giả Kim Đan đại đạo, sức mạnh đã cưỡng hãn đến tình trạng khó có thể tin.



Nhưng mà, Tô Ngâm Tuyết lại nói, Chân Hỏa Phi Sư kia mặc dù còn nhỏ nhưng thực lực cũng không thấp hơn Tô Hạo?



Chuyện này, sao có thể?



Lần này rèn luyện, sao có thể xuất hiện linh thú cấp bậc loại này?