Thế Hôn

Chương 100 : Muốn

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Đào Phượng Đường hỏi Lâm Cẩn Dung: “Muội muốn mua loại

hương liệu nào? Muốn bao nhiêu? Mua để làm gì?”



Hai người lúc trước tiếp xúc qua lần đổi vàng bạc, sau

lại có Đào Thuấn Khâm giúp đỡ Lâm Cẩn Dung mua đất bị nhiễm mặn, sau đó, Đào

Thuấn Khâm trở lại Thanh châu quả nhiên cũng mua thêm nhiều mảnh đất bị nhiễm

mặn, có Bình châu làm ví dụ, đất nhiễm mặn ở Thanh châu cũng tăng giá, có điều

không khoa trương như Bình châu mà thôi. Trải qua hai chuyện này, Đào Phượng

Đường coi như đối với vị tiểu biểu muội có thêm vài phần hiểu biết, hắn biết

rõ, nếu là vì trù bị cho gả cưới, lúc trước Đào thị đã nhờ Đào Thuấn Khâm môi

giới không ít, đã đủ dùng, lần này Lâm Cẩn Dung muốn mua hương liệu, tất có

nguyên nhân khác, cũng không biết nàng định làm gì, hắn không khỏi cảm thấy

hiếu kỳ.



Lâm Cẩn Dung cũng không định giấu diếm người Đào gia,

còn tính thông qua Đào Phượng Đường đả động Đào Thuấn Khâm, liền nhỏ giọng cười

nói: “Ta nghe người ta nói mấy thứ như trầm hương, mộc hương, đinh hương ở phía

đất bên ngoài thực thiếu, nhiều người có tiền cũng khó mà mua được, nên muốn

mua để tồn trữ, cố gắng chờ đến một ngày sẽ tăng giá.” Những hương liệu còn lại

ví dụ như lưu hoàng, thạch chi, hồ tiêu, tạm thời chưa đáng tin, nàng cũng

không nhắc lại, đỡ dính phải phiền toái không cần thiết.



Đào Phượng Đường không khỏi nhíu mày: “Muội lại nghe

ai nói vậy? Có đáng tin không?”



Lâm Cẩn Dung không chút hoang mang nói: “Là nghe biểu

ca Chu Mại của đường tỷ ta nói a. Hắn từ Tùng châu đến, biết nhiều chuyện mà

chúng ta không rõ, còn nói tới một đại sự khác, Đại biểu ca có muốn nghe

không?” Nàng cẩn thận cân nhắc hồi lâu, xem như đã nghĩ thông suốt, triều đình

sở dĩ sẽ bỏ lệnh cấm mấy thứ này mua bán, chỉ có thể chứng minh một vấn đề, các

nơi dược liệu khuyết thiếu, chỉ dựa vào quan thị thì không thể thỏa mãn. Khoảng

cách giữa nhu cầu và cung ứng nàng biết đã đến giới hạn, lúc này đúng là sự

khuyết thiếu về dược liệu đã bắt đầu xuất hiện, các cửa hàng ở Bình châu Thanh

châu còn chưa thấy rõ, nhưng ở một số địa phương như Tùng châu, tất nhiên so

với ở đây biểu hiện khan hiếm, nói như vậy cũng không sai, không sợ ai suy xét.



Đào Phượng Đường thấy nàng nói ra tên người, còn nói

rất nghiêm túc, quả nhiên coi trọng hơn: “Hắn còn nói cái gì?”



Lâm Cẩn Dung liền đem chuyện phương bắc đại hạn nói

cho hắn nghe, sau đó cực có tính dẫn dắt nói một câu: “Đại biểu ca, ta có ý

tưởng, không biết có đúng hay không?”



Đào Phượng Đường đã nhận ra chút ý tứ, mỉm cười cổ vũ


Đào Phượng Tường liền thở dài: “Hài tử thành thật này,

ta thật luyến tiếc bắt nạt đệ.” Lại lấy ra khăn tay thay Lâm Thận Chi lau mặt,

rồi đè lên bả vai Đào Phượng Cử, nhìn như ghét bỏ, kì thực thân mật thay hắn

xoa xoa khóe miệng.



“Ta cũng không phải muốn làm vậy, chỉ là tò mò. Ngươi

không phải muốn biết bọn họ đang nói cái gì sao?” Ngô Tương da mặt dày nhẹ

nhàng huých Lục Giam, thấy hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm vào nơi nào đó, theo

nhìn lên, mới thấy Đào Phượng Tường giúp Đào Phượng Cử lau miệng, không rõ cảnh

này có gì đẹp mắt, liền hỏi Lục Giam: “Ngươi đang nhìn cái gì vậy?”



“Muốn biết, nhưng ta sẽ không nghe lén.” Lục

Giam thu hồi ánh mắt.



Ngô Tương không khỏi một trận ảo não: “Đại biểu ca ta

cái gì cũng không giấu giếm ta a.”



Lục Giam không đáp.



Hai người im lặng đi được một lúc, đằng trước Lâm Cẩn

Dung cùng Đào Phượng Đường cũng đã nói xong. Lâm Cẩn Dung trở lại hướng Lâm

Thận Chi ngoắc gọi: “Lại đây, tiểu Thất đệ, để ta dắt đệ đi.”



Lâm Thận Chi sôi nổi chạy tới, gắt gao nắm tay Lâm Cẩn

Dung, đưa lên kẹo hồ lô: “Tứ tỷ, tỷ nếm thử đi, rất ngọt.”



Lâm Cẩn Dung cúi đầu nhẹ nhàng cắn một ngụm, cười nói:

“Quả nhiên rất ngọt.”



Lục Giam không nhịn được liếm liếm khóe môi. Bỗng

nhiên, hắn nhớ tới năm trước lúc về nhà, khi nhìn thấy bào đệ của mình, đầy cõi

lòng chờ mong đệ sẽ thích lễ vật mà mình tỷ mỉ chuẩn bị, hy vọng có thể nhận

được một nụ cười, kết quả lại nhận phải sự phòng bị lãnh đạm sợ hãi cùng một

bóng dáng thấp thoáng chạy trốn, lại nghĩ tới mẫu thân mỗi lần nhìn thấy mình

luôn phải kiềm hãm, phụ thân nhìn thấy mình thì thở vắn than dài, lặp lại hồi

tưởng, tâm tình đột nhiên thật không tốt, ẩn ẩn có một loại xúc động, muốn có

một ai đó không hề phòng bị, hết sức thân thiết, hết sức ỷ lại đối với hắn tươi

cười sáng lạn. Loại khát vọng cùng xúc động này thậm chí vượt qua hy vọng hiện

tại của hắn, hắn rất muốn, thật sự rất muốn.