Thế Hôn
Chương 103 : Không phụ
Ngày đăng: 22:04 21/04/20
Trăng giữa trời cao, Đào Thuấn Khâm tay chắp sau lưng
đứng trước cửa sổ, nhìn ra ánh trắng lân lân trên ao nhỏ ngoài cửa sổ, yên lặng
nghe Đào Phượng Đường báo cáo phân tích chuyện ngày hôm nay: “Đã hỏi nhiều
người, phương bắc đại hạn là khẳng định, nghe nói ngay cả đồng cỏ ở mạc bắc bên
kia cũng héo khô, khiến rất nhiều trâu dê bị chết, mùa đông năm nay phương bắc
nhất định sẽ không an ổn. Về phần hương liệu, các nơi xác thực cũng có khuyết
thiếu, hôm nay gặp được vài người đến mua hương liệu, con nghĩ, bằng không, cứ
thử làm lớn một chút?”
Trước nay tuy rằng thường xuyên làm, nhưng đều là đánh
nhỏ lẻ, tránh xảy ra tổn thất. Nhưng lần này, hắn muốn thừa dịp cơ hội mua bán
lương thực, trước khi thành thân kinh doanh lớn một chút. Một khi thành công,
có thể giúp cả nhà thanh thản ổn định không lo ăn mặc trong nhiều năm.
Đào Thuấn Khâm vuốt râu suy nghĩ hồi lâu, thấp giọng
nói: “Chuyện lương thực, ngày mai con phải đi làm ngay! Nắm cho chắc, đi trước
một bước, càng dễ làm hơn! Chuyện hương liệu ta còn muốn suy nghĩ, phải mua khá
nhiều để tồn trữ, phiêu lưu quá lớn, con sai người đi hỏi thăm thêm, cần phải
chứng thực rõ ràng, không thể có gì sơ xuất.”
Đào Phượng Đường thấy hắn thận trọng như thế, không tự
kìm hãm thu về sự mạnh mẽ quyết liệt trong lòng, trầm giọng đáp vâng, lại nhắc
tới chuyện Ngô Tương cùng Lục Giam nhờ: “Ngô Tương cũng đành thôi, dù sao cũng
là người một nhà, nhân tiện để hắn kiếm chút đỉnh tiền chơi đùa cũng không sao.
Có điều với Lục Giam, con thấy hắn hình như có nan ngôn chi ẩn (ẩn tình khó nói)……”
Đào Thuấn Khâm cúi đầu nhìn phiến lá thu trong bồn
trước cửa sổ, lạnh nhạt nói: “Lễ vật tặng người, tất có sở cầu, người này tuổi
còn nhỏ, tâm tư lại có chút thâm trầm…… Bất quá cũng đúng, hắn có hoàn cảnh như
vậy, sẽ muốn nhờ vả người bên ngoài, vốn có thể đoán được. Ta đoán hắn tới đây
cũng không phải vì du ngoạn hoặc là cùng Ngô Tương kiếm chút tiền chơi đùa, hơn
phân nửa là có điểm không tiện, cần tiền tài chi tiêu, lại không thể lấy tiền
trong nhà. Ước chừng có liên quan đến thân sinh phụ mẫu của hắn…… Thôi, lương
thực của Thanh châu Bình châu chúng ta một nhà cũng không làm hết, có thể giúp
đỡ hắn một phen, này cũng vì tương lai của con kết thiện duyên.”
Đào Phượng Đường do dự một lát, nói: “Phụ thân, con
cảm thấy hắn tặng lễ vật cũng không phải vì chuyện sinh ý, hắn cũng là muốn
cùng chúng ta giao hảo.”
“Nga?” Đào Thuấn Khâm cảm thấy hứng thú nói: “Sao lại
nói vậy?”
Đào Phượng Đường nói: “Tặng lễ là trước đó, lúc đó A
Dung cũng chưa nhắc tới chuyện lương thực cùng hương liệu. Hắn hẳn là sau này
mới sinh ra tâm tư.”
thận.”
Đào thị cười lạnh nói: “Dựa vào cái gì a? Mỗi lần nhà
mẹ đẻ ta cùng ta kiếm tiền đều phải mang theo bọn họ sao? Bọn họ ngày thường
đối đãi với ta tốt lắm sao? Tiền còn chưa kiếm được, đã phải thay bọn họ nghĩ
sao?” Trong miệng nói như thế, trong lòng lại có chút bồn chồn. Cung ma ma lo
lắng không sai, lần trước chuyện mua đất bị nhiễm mặn, lão thái thái nói bóng
nói gió với nàng vài câu, ý tứ là nàng là thê của Lâm gia, gia nghiệp lớn mạnh,
tương lai cũng có một phần cho các hài tử, há có thể ích kỷ như thế.
“Nương, một khi cữu phụ bắt đầu tích trữ lương thực,
chuyện này căn bản không thể giấu giếm, chúng ta trước làm xong chuyện của
mình, về sau mới nói ra là được, không có gì là khó.” Lâm Cẩn Dung đẩy cửa đi
đến, trần thuật nói: “Hiện nay đúng là mùa lương thực, không nên trì hoãn,
chuyện này để tộc huynh đi làm đi. Hắn một mình làm việc, không có người chú ý
tới, Thiết quản sự cùng hắn cũng thạo việc. Không thể nói cho phụ thân biết
ngay lúc này, nhưng có thể để vài ngày sau.” Thời điểm này không ngại dùng Lâm
Tam lão gia làm tấm khiên.
Đào thị ánh mắt nhìn nàng càng ngày càng khác xưa, yên
lặng suy nghĩ một hồi, rốt cục hạ quyết tâm: “Cung ma ma đi gọi A Toàn tới, ta
có lời muốn công đạo hắn.”
Lâm Thế Toàn vốn đã nằm xuống nghỉ, đột nhiên nghe nói
Đào thị muốn gặp hắn, trong lòng máy động, lập tức ý thức được cơ hội tới, là
thời điểm tung lưới bắt cá, chỉ giây lát đã mặc xong quần áo, dùng nước lạnh
lau mặt một phen, lúc này mới miễn cưỡng duy trì bộ dạng trầm ổn.
Đào thị lưu loát nói rõ ý tứ, rồi bảo: “Ngày mai liền
xuất phát, có làm được không?”
Lâm Thế Toàn dùng sức gật đầu: “Thẩm yên tâm, ta sẽ
làm được.”
Nếu muốn con ngựa chạy trốn nhanh, phải cho ngựa ăn
no, Đào thị nghiêm túc nói: “A Toàn, ngươi yên tâm, thẩm sẽ không bạc đãi
ngươi.”
Lâm Cẩn Dung đưa Lâm Thế Toàn ra ngoài, nhẹ giọng nói:
“Tam ca, ta sẽ tính phần lời cho huynh.”
Lâm Thế Toàn quay đầu, chỉ thấy ánh trăng chiếu vào
trên mặt Lâm Cẩn Dung, khiến gương mặt cùng ánh mắt của nàng đều trở nên ôn
nhu, trong lòng không khỏi ấm áp, trầm giọng nói: “Cảm tạ. Ta sẽ không phụ sự
nhờ vả của muội.”