Thế Hôn

Chương 104 : Một nửa

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Thế Toàn trời mới tờ mờ đã

tránh mặt hạ nhân Lâm gia, cưỡi ngựa nhanh chóng chạy về Bình Châu, trên đường

ngay cả ăn cơm ngủ nghỉ cũng luyến tiếc, chỉ lo nhanh chóng chạy trở về tìm

Thiết quản sự tích trữ lương thực.



Ăn qua điểm tâm, Đào Thuấn Khâm bảo Đào Phượng Đường

đi mua lương thực, bản thân hắn thì tự mình đi hỏi thăm việc hương liệu. Đi dạo

một vòng các cửa hàng, chứng thực tin tức, đang muốn trở về, lơ đãng quay đầu,

xa xa nhìn thấy Lục Giam đứng ở bên đường, nhìn chằm chằm một người Đại Vinh

đang đi tới.



Người Đại Vinh kia bộ dạng to béo cao lớn, tóc uốn

quăn, mặc áo sam vàng đính lông, phía sau đi theo vài tùy tùng, lôi kéo năm sáu

con lạc đà, trên lạc đà chở đầy hàng hóa, mùi thơm phác mũi, vừa thấy đã biết

là thương nhân buôn bán hương liệu. Phương hướng đi tới đúng là các cửa hàng.



Lục Giam dường như muốn tiến lên hai bước, lại bị

Trường Thọ gắt gao túm tay áo, hắn vẻ mặt kiên nghị, Trường Thọ vẻ mặt cầu xin,

chủ tớ hai người qua lại giằng co. Đào Thuấn Khâm trong lòng vừa động, từ sau

vòng đi qua, vỗ nhẹ lên đầu vai của Lục Giam: “Hiền chất đang làm gì vậy?”



Trường Thọ giống như bị lửa thiêu rụt tay về, cúi đầu

hành lễ đứng sang một bên, Lục Giam trên gương mặt trắng trẻo như ngọc nhanh

chóng nổi lên một tầng đỏ ửng, cúi mắt hành lễ, sau đó thần sắc khôi phục bình

thường: “Ta muốn cùng khách thương Đại Vinh hỏi thăm tình hình Đại Vinh ở bên

kia một chút, gã sai vặt sợ hãi cản trở, khiến người chê cười.”



Nhìn bộ dáng hắn đập nồi dìm thuyền (liều mạng), sợ là

muốn đến gần khách nhân Đại Vinh, rồi bàn việc mua bán lậu chăng? Đào Thuấn Khâm

cũng không vạch trần, cười nói: “Đã là giữa trưa, nói vậy hiền chất cũng chưa

dùng cơm, phía trước có quán ăn, hai người chúng ta trước cứ ăn cho đầy bụng,

ngươi muốn biết cái gì, hỏi ta cũng được.”



Lục Giam trong mắt lộ ra vài phần không được tự nhiên

cùng lo âu, nhìn thấy khách thương Đại Vinh buôn lậu hương liệu đi vào các cửa

hàng, nhịn không được liền cắn môi, giương mắt nhìn Đào Thuấn Khâm vài lần, lại

không thể nói nên lời cự tuyệt.



Đào Thuấn Khâm chỉ coi như không thấy, thẳng đi phía

trước dẫn đường. Được vài bước, mới thấy Lục Giam cúi mắt đi theo, gã sai vặt

tên gọi Trường Thọ kia thì mang vẻ mặt may mắn.



Hai người ngồi xuống, Đào Thuấn Khâm gọi một bát mỳ,

hai cân bánh thịt, một nửa bát thưởng cho tùy tùng sai vặt ăn, rồi tự mình dẫn
“Yên tâm, ta chỉ tới lấy đồ, còn muốn trú ngụ ở đây.”



Cố mọt sách nhẹ nhàng thở ra, thuận miệng phân phó

Trường Thọ: “Ngươi đi nấu nước thay chủ tử tiếp đón khách nhân, ta còn phải đọc

sách……” Nói xong cũng không ngẩng đầu lên cầm sách đi thẳng vào phòng.



Lục Giam cùng Đào Thuấn Khâm nhìn nhau cười, Đào Thuấn

Khâm tùy tay chỉ chỉ Cố mọt sách: “Ngươi sao lại quen biết hắn?”



Lục Giam hơi có chút ngượng ngùng: “Hắn cũng đi Thái

Minh phủ dự thi, mắt không tốt, bị người trêu cợt, có người lại trộm sách của

hắn……”



Không cần nói tỉ mỉ cũng hiểu được là chuyện gì xảy

ra. Đào Thuấn Khâm gật gật đầu, đi vào phòng của Lục Giam đánh giá chung quanh.

Trong phòng chỉ có một chiếc giường nhỏ, một cái bàn, một ngọn đèn, một chiếc

ghế mà thôi, gia cụ cũng không được sơn bóng, nhưng lau chùi sạch sẽ, dựa vào

tường có hai hòm xiểng, hòm xiểng tinh xảo, nghĩ đến chắc là hành lý của Lục

Giam. Quả nhiên sạch sẽ thanh tịnh, sảng khoái tự tại.



Lục Giam cũng không hiềm tị hắn, mở hòm xiểng lấy ra

một bọc nặng, hai tay dâng lên: “Người có cần kiểm tra không?”



Đào Thuấn Khâm cười nhìn hắn: “Có cần ta viết biên lai

cho ngươi không?”



Lục Giam đỏ mặt, nhẹ nhàng lắc đầu: “Ngươi đâu cần

phải để ý một trăm lượng hoàng kim này?”



Đào Thuấn Khâm ha ha cười, hất cằm ra bên ngoài: “Đi,

lấy các thứ rồi đến nhà của ta.”



Ra khỏi Cố gia, Đào Thuấn Khâm nói: “Hai sinh ý, lương

thực cùng hương liệu, lương thực chắc chắn kiếm lời, nhưng hương liệu thì có

chút phiêu lưu, có điều lợi nhuận sẽ còn lớn hơn nữa. Ngươi muốn chia ra số

tiền làm hai phần, hay chỉ muốn tập trung vào lương thực?”



Lục Giam nhớ tới Lâm Cẩn Dung trước hết nói về hương

liệu, vội vã muốn mua cả hai thứ, liền thực khẳng định nói: “Mỗi thứ một nửa.”