Thế Hôn
Chương 105 : Ánh mắt
Ngày đăng: 22:04 21/04/20
Quả nhiên thực cần tiền a. Đào Thuấn Khâm mặc mặc, mỉm cười: “Được.”
Trước mắt đành thôi, hắn tính toán, hương liệu muốn tham gia thì phải nhanh quyết định. Nhà dưới hắn đã lo lắng nên tìm ai, chuyện này hắn
còn có một ý tưởng khác. Hiện tại bốn nhà Đào, Lâm, Ngô, Lục không cùng
cấp bậc thực lực, chỉ có hai nhà Lục, Ngô cũng có phái người thăm dò ở
các cửa hàng, hắn chỉ cần có động tĩnh rõ ràng, căn bản không thể giấu
giếm. Chuyện lương thực tạm thời không đề cập tới, chỉ có vấn đề về
hương liệu, phiêu lưu lớn, lợi nhuận cũng lớn, không thể gạt nhau, cho
nên không thể một mình độc chiếm, về sau sẽ khiến mọi người tức giận, về phần bọn họ dự bị làm gì, cuối cùng ai kiếm ai mất, đều chẳng trách
được người khác, chủ yếu là vì hòa khí mà phát tài.
Đào Thuấn Khâm quyết định đưa ra chủ ý, sau khi trở về để Lục Giam
nói chuyện với Ngô Tương, bản thân thì gọi Đào Phượng Đường, tự mình an
bài đem tin tức bí mật truyền ra ngoài. Trong ba nhà Lâm, Ngô, Lục sẽ có đãi ngộ khác biệt.
Dựa theo phỏng đoán của hắn, về chuyện hương liệu, Lâm gia tuyệt đối
sẽ không tham dự, đây là việc vi phạm luật lệ rõ ràng, Lâm gia chưa bao
giờ làm, lúc này sao có thể can thiệp? Không làm và không nói là hai
việc khác nhau, không thể vô duyên vô cớ đắc tội với người khác, vì sự
tình phiêu lưu, nếu cần chọn người để tiết lộ, cũng chỉ có thể là một
mình Lâm lão gia tử. Lâm lão gia tử biết lợi hại, cho dù không làm cũng
sẽ không đem sự tình tiết lộ ra ngoài làm hỏng chuyện mấy nhà khác,
huống chi nơi này còn có Tam phòng Lâm gia được lợi.
Mà Ngô gia, không cần phải nói, hai nhà là quan hệ thông gia, lui tới cũng chặt chẽ, sinh ý thường xuyên liên thủ, chẳng những chuyện hương
liệu cần nói, mà cả chuyện về lương thực cũng phải nói.
Lục gia, luận về quan hệ thân thích lòng vòng quanh co, không giống
như hai nhà Lâm, Ngô thân mật cùng lui tới chặt chẽ. Lục lão gia tử làm
người tuy có chút sắc sảo, nhưng Đào Thuấn Khâm hướng đến việc hòa khí
phát tài, cho nên hai nhà vốn không có gì khúc mắc, thời điểm có thể bắt tay thì cứ bắt tay, ở mặt ngoài có vẻ khá hợp. Nếu giấu giếm không
được, cũng chỉ có thể hợp tác. Đương nhiên, chuyện lương thực không nói, cứ để xem Lục lão gia tử mắt tinh mũi thính hay không.
Đào Thuấn Khâm gọi tùy tùng đắc lực nhất bên người tới, gằn từng
tiếng công đạo rõ ràng, rồi bảo hắn thuật lại một lần, xác nhận không có thiếu sót mới để hắn đi — từng việc được xử lý xong, mới hỏi Đào Phượng Đường: “Đã hiểu chưa?”
Đào Phượng Đường nhẹ nhàng ra một hơi: “Con đã hiểu. Phụ thân đây là muốn để mọi người cùng nhau phát tài?”
Nhưng đồng thời, phương diện này ẩn chứa phiêu lưu không nhỏ.
Tuy nói muốn phú quý không thể không mạo hiểm, nhưng Lâm Cẩn Dung còn có chút sợ hãi, nàng rất sợ, rất sợ bởi vì sự xuất hiện của nàng, kích
phát dã tâm của cữu phụ, do đó mà hại người. Hiện tại việc này phát
sinh, đều là bởi vì nàng trọng sinh mà phát sinh lệch lạc, không chịu
khống chế của nàng, nàng không thể đoán trước về sau sẽ phát sinh chuyện gì. Nàng yêu tiền, nhưng nếu bởi vậy thương tổn thân nhân mà mình yêu
quý nhất, nàng tình nguyện không cần số tiền này.
Lâm Cẩn Dung mặt dần dần trở nên khô nóng, thậm chí nàng còn cảm thấy toàn thân đều đổ mồ hôi, nàng có chút phiền chán, giương mắt nhìn Đào
Thuấn Khâm, châm chước nói: “Cữu phụ, loại chuyện này con không hiểu,
lúc con nói chuyện này với Đại biểu ca, chính là muốn mọi người đều được lợi, cho nên các người an bài như thế nào cũng được. Chúng ta thiếu ân
tình của các người rất nhiều, chỉ muốn hồi báo……”
Đào Thuấn Khâm cười khẽ đánh gãy lời của nàng: “Đầu óc choáng váng,
còn nói năng rất ngốc nghếch. Mẫu thân con là muội tử của ta, các con là ngoại chất của ta, xương cốt bị gãy còn có thể nối lại mà.”
Lâm Cẩn Dung thấp giọng nói: “Nhưng con có chút sợ hãi, chuyện này
nếu làm lớn có thể để lộ ra tin tức gì hay không? Có thể dẫn đến cãi cọ
tranh chấp hay không? Tiền tài không thể so với sự bình an.”
Lâm Cẩn Dung không thể nói rõ, nhưng Đào Thuấn Khâm hiểu được ý tứ
của nàng, nhiều người tham dự, về lâu về dài, thực dễ dàng để lộ ra
thông tin. Tiền tài không thể so với sự bình an, cũng là một sự thật.
Đào Thuấn Khâm trầm mặc một lát, cuối cùng đem quyết định của mình nói
với nàng: “Kỳ thật liên hợp người mấy nhà, cũng không phải muốn buôn bán chung một chỗ, chỉ vì muốn thống nhất định giá, không bị người khác ác ý nâng giá ép giá, có tiền mọi người cùng kiếm, tường an vô sự. Tổn thất
hoặc là buôn bán lời, là chuyện của mỗi người.” Thấy Lâm Cẩn Dung vẫn là mặt co mày cáu, hắn liền nói mấy lời làm thuốc an thần cho nàng: “Con
yên tâm, cữu phụ làm việc từ trước đến nay đều vững chắc, có gì xảy ra
sẽ phải chịu trách nhiệm, vì thế không thể không cẩn thận.”
Đây là biểu hiện không hề coi mình là một tiểu hài tử không hiểu
chuyện! Nàng rốt cục chiếm được nhận thức của cữu phụ. Lâm Cẩn Dung kích động, đồng thời, không nhịn được vô cùng lo lắng, chỉ mong cữu phụ vẫn
giống như trong kiếp trước của nàng, ít nhất trước khi nàng gặp nạn vẫn
luôn bình an.