Thế Hôn
Chương 106 : Xem tướng 1
Ngày đăng: 22:04 21/04/20
Mặc kệ Lâm Cẩn Dung nghĩ như thế nào, lo lắng như thế
nào, chuyện hương liệu cứ như vậy được quyết định. Dù sao nàng chỉ là người
tiết lộ tin tức, tác động đến việc đưa ra chủ ý, thao tác cụ thể khác cần nhờ
Đào Thuấn Khâm cùng Đào Phượng Đường đi làm, rất nhiều việc nàng không hiểu,
tạm thời cũng không có bản sự cùng cơ hội độc lập để thực hiện.
Có điều không thể vĩnh viễn dựa vào người khác, Lâm
Cẩn Dung thử thăm dò hỏi Đào Thuấn Khâm: “Cữu phụ, ngày sau chúng ta hai bên
đại khái sẽ thường xuyên truyền tin tức, không có người thích hợp sợ là không
ổn, có thể để vị tộc huynh kia theo người chạy chân được không? Để có thêm kiến
thức? Phụ thân con thấy hắn không thuận mắt, hắn đi theo chúng ta cũng khó khăn
khổ sở.”
Tuy rằng lúc trước nàng đã có ý kiến này, muốn nghĩ
cách đem Lâm Thế Toàn ở lại Đào gia học bản sự, nhưng lời này cũng là sự thật,
với tình huống trước mắt của nàng và Đào thị, xác thực cần một người tin cậy
đắc lực ở hai bên qua lại truyền tin tức, cũng thay các nàng để ý ra mặt một
vài chuyện. Nhưng người này, có thể là hạ nhân tùy tùng do Đào Thuấn Khâm tỉ mỉ
chọn lựa, cũng có thể là quản sự tâm phúc của Đào thị gả đến Lâm gia. Có điều
những người đó, cũng không phải là người của nàng, nàng muốn là một người có
thể kiên định nắm giữ trong lòng bàn tay, trước mắt nàng chỉ có thể tin tưởng
một mình Lâm Thế Toàn, so với việc đợi Đào Thuấn Khâm hoặc Đào thị chỉ định,
không bằng để nàng giành trước cơ hội này.
Đào Thuấn Khâm nhìn về phía Đào thị để trưng cầu ý
kiến. Tuy ngoại chất nữ có thiên phú về kinh thương, dùng người vẫn phải do Đào
thị làm chủ.
Tuy rằng lúc trước để Lâm Thế Toàn chạy về Bình châu
làm việc, Lâm Thế Toàn là người mới, nhưng vì trong tay không thiếu người đắc
lực, lúc này thật sự cũng không muốn để một người tuổi trẻ non nớt chưa từng
trải qua sự đời như Lâm Thế Toàn làm việc quan trọng, Đào thị vẫn nhịn không
được nhíu mày: “Hắn có thể đi sao? Hắn đi theo của chúng ta thời gian không
lâu, tuổi lại nhỏ, không bằng Thiết Hòe chu đáo……”
Lâm Cẩn Dung vội nói: “Thiết quản sự tuy rằng có khả
năng, nhưng nếu người đột nhiên chuyển nàng từ thôn trang mà nàng quản lý đã
nhiều năm tới nơi này, cũng không biết trong lòng nàng có thoải mái hay không?
Còn có, trong nhà nhiều ánh mắt đều nhìn chằm chằm, nàng đột nhiên đến đây, chỉ
sợ không ứng phỏ nổi với mọi ngờ vực vô căn cứ. Không bằng tộc huynh, hắn vốn
có hoàn cảnh như vậy, mọi người đều biết phụ thân không thích hắn, ở tại đây đi
theo cữu phụ học bản lĩnh, thường xuyên trở về thăm Lưu Nhi cùng người, cũng là
chuyện hợp tình hợp lẽ, có thể dễ dàng tránh tai mắt của người khác.” Thấy Đào
thị vẫn chưa hạ quyết tâm, nàng lại bỏ thêm công sức: “Hiện tại chỉ là chúng ta
Hai người đến phòng của Ngô thị, canh giờ còn sớm, khách
nhân chưa vào cửa, trước mặt Ngô thị đều là người trong nhà, Lâm Cẩn Dung dâng
quà tự tay mình thêu lên, lại hành lễ hạ thọ, ăn mỳ trường thọ, cùng ngồi ngay
ngắn trong phòng nói giỡn.
Tuy rằng thời tiết không tốt, nửa điểm cũng không ảnh
hưởng tâm tình của Ngô thị, cùng mọi người nói cười, hưng trí bừng bừng lật xem
thọ lễ mọi người đưa tới, thỉnh thoảng trêu ghẹo bọn tiểu bối một hai câu,
khiến mọi người đều hé ra khuôn mặt tươi cười.
Đợi đến giờ Tỵ, liền có khách nhân dần dần tới cửa. Vì
Đào Thuấn Khâm buôn bán nên nhiều người nể mặt, tới cửa làm khách trừ bỏ những
người có thế lực trong thành Thanh châu, còn có những phú gia thường xuyên kết
giao khác. Khách nhân tới không ít, Đào thị vội giúp đỡ Đào Phượng Khanh tiếp
đãi các khách nữ lớn tuổi, Lâm Cẩn Dung thì đi theo Đào Phượng Tường tiếp đón
các tiểu cô nương.
Thấy Đào Phượng Tường rất quen tiếp đón các tiểu cô
nương trang điểm xinh đẹp, lời nói khách khí dễ nghe liên tiếp tuôn ra, Lâm Cẩn
Dung không khỏi hâm mộ nói: “Ngày thường tỷ đều có nhiều bằng hữu như vậy a?
Các tỷ đều chơi gì vậy?” Quả thật tự do hơn nàng rất nhiều.
Đào Phượng Tường cười nói: “Làm sao có thể? Nhiều
người là ta lần đầu gặp. Bất quá ngày thường hay xuất môn, thấy được nhiều thứ,
nên có nhiều chuyện để nói thôi.” Lời còn chưa dứt, liền thấp giọng nói với Lâm
Cẩn Dung: “Tôn gia tiểu thư đến. Muội nhìn cho kỹ.” Vì thế hướng tới hai nữ tử
nghênh đón, cười khen ngợi ăn vận của một nữ tử chừng hai mươi lăm hai mươi sáu
vấn tóc kiểu phụ nhân, gương mặt đầy đặn có vẻ nghiêm túc: “Tôn phu nhân, quần
áo của người thật là đẹp mắt.”
Tôn phu nhân trên mặt lộ ra một chút tươi cười, khiêm
tốn nói: “Chính là mua trong thành Bình châu, chỉ là một kiện quần áo bình
thường mà thôi.”
Đào Phượng Tường cười tủm tỉm nói: “Người khiêm tốn quá
mức, màu sắc này xứng với người nhất.” Hai tay lại kéo nữ tử phía sau Tôn phu
nhân, ngọt ngào nói: “Tôn tỷ tỷ, đã lâu không thấy tỷ. Hoa văn trên quần áo của
tỷ là tự mình thêu phải không? Thêu thật đẹp.”
Lâm Cẩn Dung đứng ở một bên, nghiêm túc nhìn ngắm Tôn
gia tiểu thư.