Thế Hôn
Chương 107 : Xem tướng 2
Ngày đăng: 22:04 21/04/20
Quần áo của Tôn gia tiểu thư màu hồng cánh sen thêu
hoa văn bằng chỉ bạc, tóc dài vấn theo kiểu búi tóc mà nữ tử trẻ tuổi hay vấn,
cài thêm mấy đóa châu hoa cùng một dây kết bằng ngọc, dây kết này lại khá đặc
biệt, dùng hồng ngọc mài thành một con cá chép nhỏ ngẩng đầu vẫy đuôi, phía
dưới rủ xuống mấy hạt châu trong suốt, son phấn nhẹ nhàng, làn da trắng nõn, mi
dài mắt liễu, biểu tình điềm đạm, không thể nói là rất đẹp, nhưng đoan trang
hào phóng, nhận ra được nàng đã điểm trang tỉ mỉ.
Tôn tiểu thư nhẹ nhàng ôn nhu trả lời Đào Phượng
Tường: “Tam tiểu thư đến tầm tuổi này của ta, sẽ còn thêu đẹp hơn ta.”
Tôn phu nhân quay đầu nhìn tiểu cô ngữ khí ôn hòa biểu
tình lại nghiêm túc nói: “Được rồi, chúng ta đi vào trước cùng Đào phu nhân vấn
an, sẽ không trì hoãn Tam tiểu thư.”
Tôn tiểu thư cùng Đào Phượng Tường cáo từ, đi theo tẩu
tử vào phòng.
Đào Phượng Tường quay đầu nói: “A Dung, muội thấy rõ
chưa? Cảm thấy thế nào? Nhìn dây kết của nàng có đẹp không? Khối hồng ngọc tạo
hình cá chẹp này thật đặc biệt đúng không? Khuê danh của nàng là Hồng Lý.”
Châu sai này đúng là cố ý tạo ra vì nàng, đồ cưới của
Tôn tiểu thư có lẽ rất khá, tối thiểu, xứng với Lâm Diệc Chi. Lâm Cẩn Dung
không khỏi mỉm cười: “Nhìn rất được, dường như Tôn phu nhân tính tình có chút
nghiêm khắc.” Bất quá mới chỉ thoáng nhìn, kỳ thật chưa thể nói là rõ ràng. Có
nhiều người, đầu tiên mắt nhìn thấy rất tốt, thực tế khi tiếp xúc lại không
phải như vậy. Nhưng biết làm thế nào? Trừ phi là thế giao hoặc là thân thích,
nếu không không vừa lòng cũng chỉ có thể oán chính mình vận khí không tốt mà
thôi.
Đào Phượng Tường nói nhỏ: “Muội nói đúng rồi, Tôn gia
không vượng, lão thái thái mất sớm, vị phu nhân trẻ tuổi vừa vào cửa trở thành
chủ mẫu, chiếu cố công công, tiểu cô, tiểu thúc, tuổi còn trẻ đã làm rất nhiều
việc, muội nói nàng có thể không nghiêm khắc sao?”
Lâm Cẩn Dung không khỏi khe khẽ thở dài, cho dù là Tôn
tiểu thư nhân phẩm tốt, nhưng tuổi lớn hơn Lâm Diệc Chi hai tuổi, lại là phụ mẫu
chết sớm, trưởng tẩu làm đương gia, trong mắt nhiều người sẽ không tương xứng.
diễn.
Ngươi cứ giả bộ chất phác cùng thành thật đi! Thật
đúng là ăn không vô, là sợ hôn sự bất thành chăng? Lâm Cẩn Dung chống cằm nghĩ
ngợi, cầm đĩa hạt dưa đưa qua mỉm cười với Tôn Hồng Lí: “Tôn phu nhân cùng Tôn
tiểu thư ăn đi.” Tay áo lơ đãng vung một cái, đem chén trà trước mặt đổ
nghiêng, chén trà cô lỗ cô lỗ vòng vo hai cái, cuối cùng rơi xuống, nước trà
rớt một ít vào người Phạm tiểu thư.
Trên gương mặt chất phác của Phạm tiểu thư rốt cục lộ
ra một tia kinh hoảng, luống cuống tay chân đứng dậy lau nước trà, phía sau
nàng ma ma vội lấy khăn tay giúp nàng lau quần áo, vải may màu nhạt, chỉ giây
lát đã bị nước trà làm ướt, nhìn vết đậm rất rõ ràng.
Cách đó không xa Đào Phượng Tường cũng hướng Lâm Cẩn
Dung vểnh vểnh lên ngón tay, tỏ vẻ nàng thật xấu. Lâm Cẩn Dung không để ý tới
Đào Phượng Tường, trên mặt lộ ra kinh ngạc, ngây người trong chốc lát, mới chân
thành nói: “Xin lỗi, vị tỷ tỷ này, ta không phải cố ý. Đều là lỗi của ta, ta
bồi tỷ một bộ quần áo được chứ?” Vừa nói vừa lấy khăn tay nhà mình chà lau quần
áo cho Phạm tiểu thư, ánh mắt lại nhìn Tôn gia tiểu thư.
Nhưng thấy Tôn phu nhân trong mắt hiện lên một tia
cười nhạo, hơi hơi khinh thường giương mắt nhìn nơi khác, Tôn Hồng Lí cúi mắt,
hỏi nha hoàn lấy khăn tay, yên lặng chà lau nước trà văng đầy bàn, nha hoàn
cũng giúp lau mặt bàn sạch sẽ.
Phạm tiểu thư nhìn chằm chằm vết trà trên quần áo
mình, đôi mắt hơi đỏ lên, sợ hãi nhìn Phạm phu nhân liếc mắt một cái, rồi nói:
“Không có việc gì.”
Bên kia Phạm phu nhân cùng Đào thị đã chú ý tới xôn
xao ở nơi này, Phạm phu nhân trên mặt hoà hợp êm thấm không nhận ra điều gì,
Đào thị cũng là cảnh cáo trừng mắt nhìn Lâm Cẩn Dung một cái. Lâm Cẩn Dung vẻ
mặt vô tội, lôi kéo Phạm tiểu thư đứng dậy đi qua cùng Đào thị cười làm lành
nói: “Nương, con vụng tay vụng chân, khiến quần áo của vị tỷ tỷ này bị dơ, vóc
người chúng ta cũng tương đồng, vừa rồi con có một bộ quần áo mới chưa mặc đến,
ta đền cho vị tỷ tỷ này được không?”