Thế Hôn
Chương 108 : Nhược điểm
Ngày đăng: 22:04 21/04/20
Nữ nhi nhà mình khiến quần áo nữ nhi nhà người khác bị
bẩn, Đào thị làm sao có thể nói không được? Nàng tuy rằng cùng Phạm phu nhân
nói chuyện chuyên chú, nhưng ánh mắt cũng không buông tha bàn này, Lâm Cẩn Dung
đứng dậy khuyên Tôn gia tiểu thư ăn hạt dưa, khiến nước trà hắt vào người Phạm
tiểu thư, nàng đều thấy rõ ràng, trong lòng đoán được Lâm Cẩn Dung đại khái là
không thích Phạm tiểu thư này, lập tức liền răn dạy Lâm Cẩn Dung: “Thật là vụng
về, đi nhanh về nhanh.”
Phạm phu nhân vân đạm phong khinh nói: “Khách khí như
vậy làm cái gì? Không phải là một bộ quần áo sao? Ngũ Nhi xuất môn cũng đã
chuẩn bị, làm phiền Tứ tiểu thư dẫn nàng xuống đổi là được.”
Không gọi khuê danh, chỉ lấy hàng thứ gọi Phạm tiểu
thư, Phạm Ngũ Nhi nhìn Phạm phu nhân bất động, muốn nói lại thôi, vô hạn khó
xử.
Lâm Cẩn Dung hơi hơi mị mắt chê cười hai mẫu tử giả vờ
giả vịt này.
Vốn chuẩn bị cho chuyện ngoài ý muốn, các nữ quyến
xuất môn làm khách, luôn đem thêm một bộ quần áo khác để thay đổi. Nhưng nàng
biết Phạm phu nhân sẽ không chuẩn bị thêm bộ nào cho Phạm tiểu thư — năm đó đồ
cưới của hồi môn của Phạm thị cũng không đến nỗi nào, vừa vặn có thể coi là tương
đương với sính lễ của Lâm gia đưa tới, nhưng kỳ thật bên trong đồ cưới nhìn
trang sức có vẻ như rực rỡ muôn màu đại đa số đều hạ phẩm, bên ngoài bao một
tầng vàng và bạc, bên trong lại là đồng, vải vóc gấm vóc lại không cần phải nói
tới, nhan sắc cổ xưa đến cực điểm. Cho nên Phạm thị đặc biệt keo kiệt, thậm chí
còn lợi dụng sơ hở cắt xén chi phí ăn mặc của hạ nhân, lấy tiền của Lâm Tam lão
gia, vay tiền của nàng, còn chú ý đến đồ cưới của Đào thị.
Phạm phu nhân keo kiệt như thế, bản thân là đại nương vì
thứ nữ xử lý hôn sự mà đứng giữa kiếm lời, sao có thể lãng phí tiền tài trên
người thứ nữ? Nhìn xem Phạm tiểu thư đối với bộ quần áo này yêu quý đến mức
nào, đã biết ngày thường cũng không có xiêm y tốt như vậy để mặc. Hôm nay Phạm
tiểu thư dù mang theo một bộ quần áo, cũng chỉ là đồ cũ, khẳng định không dám
mặc ra ngoài làm mất mặt Phạm phu nhân.
Quả nhiên Phạm phu nhân lông mày dần dần nhướn lên,
nhìn Phạm Ngũ Nhi nói: “Làm sao vậy?” Thanh âm không cao, bên trong ngầm có ý
uy hiếp không thể che giấu.
Phạm Ngũ Nhi đỏ đôi mắt, dùng sức vò váy, vô hạn xấu
hổ quẫn bách: “Mẫu thân, xuất môn vội vàng, nữ nhi quên mang theo quần áo dự
trả lại ta đai lưng đi. Nương ta đã nói, bảo ta chọn cho tỷ một bộ thật đẹp,
không phải sao? Đừng để ta bị nương trách mắng.” Rồi cầm gương đưa qua: “Tỷ tỷ
xem, thật đẹp?”
Phạm Ngũ Nhi cực kỳ yêu thích bộ quần áo này, so với
quần áo nàng từ trước đến nay được mặc đều tinh xảo hơn nhiều, điểm chết người
là, nàng đột nhiên phát hiện, màu sắc này, so với các màu khác càng thêm phụ
trợ cho dung nhan của nàng. Sau khi mặc bộ quần áo này vào, nàng cảm thấy chính
mình nhìn qua cũng không thua kém so với đích nữ cao quý, khiến nàng cảm thấy
tự tin cùng vui sướng chưa bao giờ có. Nàng giãy dụa, rồi do dự gật đầu.
Lâm Cẩn Dung vui sướng đánh giá Phạm Ngũ Nhi. Phạm Ngũ
Nhi vốn không cao bằng nàng, thời điểm may bộ quần áo này cũng tính may dài hơn
một chút, mặc ở trên người Phạm Ngũ Nhi kỳ thật có vẻ hơi rộng, nhưng Phạm Ngũ
Nhi quả nhiên rất hợp với màu sắc này.
Ma ma Phạm gia sau khi thấy đã thay quần áo xong, hỏi
Lệ Chi một cái bọc nhỏ để đựng quần áo bẩn của Phạm Ngũ Nhi vào, rồi thúc giục
Phạm Ngũ Nhi nhanh quay trở về. Lâm Cẩn Dung cũng không trì hoãn, nhiệt tình
đưa Phạm Ngũ Nhi đến lầu xem diễn.
Phạm Ngũ Nhi mừng thầm, thẹn thùng, có chút không yên
tiến đến vấn an nói lời cảm tạ Đào thị, ánh mắt của Phạm phu nhân dừng trên
quần áo của Phạm Ngũ Nhi, lại dừng trên đai lưng kia, kinh ngạc nhìn nhìn Lâm
Cẩn Dung, lại giương mắt nhìn ma ma, ma ma dán tại bên tai nàng nhẹ giọng nói vài
câu, Phạm phu nhân cũng không để ý nhiều, tiếp tục cùng Đào thị nói chuyện.
Đào thị cũng không nói gì, ánh mắt tùy thời đảo qua
trên người Phạm Ngũ Nhi, lại điều tra nhìn về phía Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung
không nề hà hướng nàng cười, ủy khuất nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Đào thị liền sai
Cung ma ma tới hỏi, Lâm Cẩn Dung nhỏ giọng nói: “Nàng chọn mà, nói là mượn, ta
có biện pháp gì đây?”
Mượn? Cầm về còn có thể trả lại sao? Chính mình cùng
các nữ nhân đều không hay mặc loại vải này, bộ quần áo này thật tiện nghi cho
Phạm Ngũ Nhi. Đào thị trong lòng nhất thời chua chát, dường như hài tử nhà mình
bị người khác đoạt đi món đồ chơi quý nhất tốt nhất vậy, không khỏi ghét bỏ
Phạm Ngũ Nhi không biết điều, tùy tiện chọn một bộ thì sao, sao lại làm như
vậy? Mí mắt thực nhỏ bé. Xuất môn không mang theo quần áo, lại chọn quần áo quý
trọng nhà người ta mặc, là nghèo đến phát sợ rồi sao? Như vậy nếu tương lai vào
cửa còn thế nào nữa đây?