Thế Hôn

Chương 109 : Đổi

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Phạm Ngũ Nhi trở về tòa lầu xem diễn, Tôn phu nhân ánh

mắt nhìn lên quần áo trên người của Ngũ Nhi một lúc, đột nhiên mím môi châm

chọc cười, đem khăn tay che miệng, nhìn Tôn Hồng Lí liếc mắt một cái, hai người

đứng dậy cùng Ngô thị cáo biệt.



“Canh giờ còn sớm, yến tiệc chính còn chưa bắt đầu mà,

ở lại chơi thêm một lúc, dùng cơm xong rồi hẵng về?” Ngô thị thực tiếc hận,

trong mắt nàng, Tôn gia dù thế nào cũng tốt hơn Phạm gia. Phạm gia dù là về thủ

đoạn của Phạm phu nhân chưa từng xảy ra nhiễu loạn cùng gièm pha, nhưng bên

trong tuyệt đối không thể sạch sẽ, người đi ra từ một nơi loạn thất bát tao,

tâm tư có thể trong sạch được sao? Với tính tình kia của Đào thị, chịu sao được

vài lần tính kế? Nhưng mà tuyển lựa nhi tức cũng giống như chọn quần áo cho

mình, không thích chính là không thích, thật sự không thể khuyên nhủ.



Tôn phu nhân thản nhiên nói: “Đa tạ ý tốt của người,

nhà của ta còn có chuyện chờ ta trở về xử lý.” Nàng không trách Ngô thị lấy

phương thức này cho người ta xem tướng tiểu cô, dù sao Tôn Hồng Lí có tình

huống đặc thù, nếu là chân chính tới cửa xem tướng lại không chấp nhận, truyền

ra ngoài càng không lợi.



Tôn Hồng Lí cúi đầu không nói lời nào, trên mặt cũng

nhịn không được lộ ra vài phần ủy khuất. Vốn xuất phát từ bất đắc dĩ tự hạ thấp

thân phận, nếu Phạm Ngũ Nhi không có gì để chê bai, nàng cũng không nói tới,

nhưng rõ ràng là người thế này…… Bị so sánh với người như vậy, nàng không khỏi

cảm thấy ủy khuất. Người bên ngoài không biết, trong lòng nàng lại biết rõ, lúc

ngồi xuống đều cảm thấy trên mặt nóng rực đau nhức.



Ngô thị thấy không thể giữ lại, nghĩ rằng dù sao cũng

chưa nói trắng ra, còn có đướng cứu vãn, không bằng sớm để họ đi, đỡ cho về sau

lại xảy ra chuyện gì, hoàn toàn đắc tội với người ta mới là điều không ổn. Vì

thế thật có lỗi đứng dậy tiễn khách, tự mình đưa người tới thang lầu, biểu hiện

hối lỗi mười phần.



Úc khí trong lòng Tôn phu nhân cuối cùng cũng được

giảm bớt, đi xuống lầu, quay đầu lại nhìn lầu xem diễn thấp giọng mắng: “Phi!

Còn tưởng rằng cho dù là con vợ kế, nữ nhi Đào gia (ý nói Đào thị) cũng

không thể mất thể thống đến mức này, nhưng hôm nay ánh mắt lại thiển cận như

vậy, muội nên cảm thấy mình may mắn vì không bị nhìn trúng, nữ nhi kia của nàng

cũng không phải người thiện tâm gì.” Nói xong trong lòng lại trở nên phiền

chán. Tiểu cô đến tuổi cũng không thể không xuất giá, càng trì hoãn tiểu thúc

sẽ không thể nghị thân, vốn không phải gia cảnh bần hàn, cố tình xấu hổ, người

bên ngoài còn không biết sẽ nói nàng khó nghe đến mức nào nữa.



Tôn Hồng Lí đỏ đôi mắt, miễn cưỡng cười nói: “Tẩu tử,

đều là ta liên lụy tẩu.”



Tôn phu nhân nghiêm túc, tức giận nói: “Vận khí không

tốt thì trách ai.”



Lâm Cẩn Dung xa xa đứng ở bên cửa sổ, nhìn theo bóng

dáng của Tôn gia tiểu thư, khe khẽ thở dài. Nàng không biết tính cách thật sự

của Tôn Hồng Lí như thế nào, nhưng tối thiểu hai người này không thiếu tiền,

cũng hiểu được liêm sỉ, điều này so với Phạm Ngũ Nhi tốt hơn rất nhiều. Chỉ sợ

nếu chọn về Đào thị không vừa ý, một người tuy nhìn không vừa mắt, nhưng so với

đạo tặc giấu trong nhà, thường xuyên hạ thủ sau lưng càng làm cho người buông

lỏng tâm tư hơn.



Đào Phượng Tường dựa vào, đỡ lấy đầu vai nàng nhỏ

giọng nói: “Thành thật nói đi, muội đã làm chuyện tốt gì vậy?”



Lâm Cẩn Dung trừng mắt nhìn: “Tỷ đều thấy a. Ta làm

bẩn quần áo mới của nàng, sau đó ta đền cho nàng một bộ.” Bộ quần áo kia coi

như tặng cho Phạm Ngũ Nhi để an ủi vậy.



Đào Phượng Tường tà liếc nàng: “Mau mau thành thật a……

Ngày thường không nhận ra, hóa ra thích phá hỏng việc như vậy.”



Lâm Cẩn Dung không thừa nhận: “Nói lung tung, ta biết

làm thế nào mới tốt đây.”



Lời còn chưa dứt, bên hông đã bị Đào Phượng Tường hung

hăng nhéo, Đào Phượng Tường cắn răng thấp giọng uy hiếp: “Đừng giả bộ nữa! Muội

cũng chỉ có thể tạm thời lừa gạt cô cô được một chút thôi, Phạm Ngũ Nhi có thể

tự mình lấy ra mặc sao? Nếu muội không lấy ra cho nàng chọn, nàng sẽ chọn bộ

này sao? Chỉ tiếc, Tôn gia tỷ tỷ vẫn rời đi rồi.”



Lâm Cẩn Dung cũng không giả bộ nữa, bất đắc dĩ thở

dài: “Ta đây có biện pháp nào chứ? Ta lại không thể làm chủ.”



Đào Phượng Tường kỳ quái nói: “Nói đi, muội vì sao lại

chán ghét Phạm Ngũ Nhi như vậy?”



Lâm Cẩn Dung không chút do dự nói: “Ta cảm thấy nàng

hẹp hòi, thực âm hiểm, thực giả dối. Tỷ xem Phạm phu nhân lợi hại như vậy, tiếu

lí tàng đao, nàng có thể không học hỏi được sao? Tỷ cảm thấy nương ta có thể

ứng phó được sao? Kia chẳng phải là nuôi ong tay áo?” Lời này tuy là nàng thuận

miệng nói ra, nhưng cũng chưa từng oan uổng Phạm Ngũ Nhi.



“Muội muội, lúc này người thật sự âm hiểm chính là

muội, bất động thanh sắc giả bộ giở trò nha.” Đào Phượng Tường thở dài: “Thôi,

có những người vừa gặp mặt cũng không khiến người ưa thích, ta cũng không thích


Lâm Cẩn Dung không chút hoang mang đi qua, ngồi xuống

bên cạnh Đào thị, cười nói: “Mẫu thân không phải nói bảo con đền bù cho nàng

kiện quần áo mới xinh đẹp sao? Bộ quần áo kia cùng quần áo mới được đặt cùng

nhau, nàng liếc mắt một cái liền chọn trúng, ta nói ta đã mặc qua, bảo nàng

chọn đồ mới, nàng đều không cần, lại nói, sau khi giặt tẩy sẽ gửi trả lại ta.”

Những chuyện khác một mực không đề cập tới.



Giặt tẩy trả lại rõ ràng là lời nói khách khí mà thôi.

Một thứ nữ không hay xuất môn, không được sủng ái, ít khi có đồ mới, chỉ cần

chọn quần áo nửa mới nửa cũ là phù hợp lẽ thường, cứ cho là không biết trân

quý, nhưng nhìn thấy đai lưng cũng nên hiểu được nó có giá trị xa xỉ, đổi lại

đai lưng bình thường khác thì đã sao? Nhưng lại công khai ăn mặc như vậy đi ra

ngoài, còn đắc chí, vẫn là không có mắt nhìn, kiến thức hạn hẹp. Đào thị trong

lòng vẫn cảm thấy khó chịu, lại hỏi: “Con sao lại hắt trà lên người nàng?”



Nàng hôm nay đã vu hãm Phạm Ngũ Nhi, Lâm Cẩn Dung chỉ

thản nhiên nói: “Con là cố ý. Nàng ở mặt ngoài giả bộ trung thực, đầu cũng

không dám ngẩng lên, lại ở dưới bàn vụng trộm dẫm lên váy của Tôn gia tiểu thư,

lại thỉnh thoảng đá người ta một cái, còn làm bộ không phải cố ý.”



Đào Phượng Tường muốn lấy công chuộc tội với Lâm Cẩn

Dung, nhanh chen vào nói: “Khó trách, nàng bị so sánh với Tôn gia tiểu thư a.

Ngẫm lại nha, nếu gặp phải tính tình của ta, bị người khác dẫm lên váy rồi đá

đá, ta còn không khiến Phạm Ngũ Nhi kia khổ sở hay sao? Vậy thật đúng là trúng

kế của nàng rồi.”



Ngô thị tuy rằng cũng thấy Lâm Cẩn Dung nói chuyện này

thập phần khiến người ta khiếp sợ, quả thực bất khả tư nghị, nhưng cũng hung

hăng trừng mắt nhìn Đào Phượng Tường một cái, ý tứ là ai cần nàng lắm miệng,

Đào Phượng Tường chu miệng, cúi đầu trốn phía sau Đào Phượng Khanh.



Thời điểm Tôn gia phu nhân rời đi xác thực vẻ mặt giận

dữ, nhưng nàng nghĩ đến đó là bởi vì không vừa mắt Tôn Hồng Lí, lại không nghĩ

rằng phía sau còn có chuyện như vậy. Có điều ngẫm lại, Lâm Cẩn Dung cùng Phạm

Ngũ Nhi cũng là lần đầu gặp mặt, vô oán vô cừu, nàng cũng không phải loại người

thích khiêu khích hại người khác, chắc hẳn là thật. Vậy cô nương kia nhân phẩm

quả nhiên có vấn đề, dù thế nào cũng không thể đồng ý. Đào thị lại thở dài nói:

“Như thế nào đều là kẻ thích bắt nạt người khác như vậy?”



Lâm Cẩn Dung cười nói: “Con còn nghe thấy người khác

nghị luận về đồ cưới của thứ nữ nhà họ, quên đi, chúng ta không nên đàm tiếu

sau lưng người khác. Dù sao người này nhân phẩm tuyệt đối có vấn đề.”



Đào thị vội nói: “Thôi, con đừng nói nữa, đi xuống

đi.” Sau đó quay đầu nhìn Ngô thị, vẻ mặt bất đắc dĩ cầu xin giúp đỡ, ý tứ này,

muốn cùng Ngô thị tham khảo một lần nữa.



Lâm Cẩn Dung cũng không tin Đào Phượng Tường sẽ nói

Phạm phu nhân là người không chịu thua thiệt, Ngô thị sẽ không biết, nàng tạm

thời cũng chỉ có thể làm được đến vậy, vì thế liền cùng Đào Phượng Tường nhìn

nhau cười, dắt tay lui xuống.



Trở lại trong phòng, Lệ Chi nhỏ giọng nói: “Tiểu thư,

vì sao người phải làm như vậy?” Người khác không biết, sự tình nàng rất rõ

ràng, nàng thật sự không rõ Lâm Cẩn Dung vì sao phản cảm Phạm Ngũ Nhi như thế.



Lâm Cẩn Dung nhìn chằm chằm chính mình trong gương,

đáp phi sở vấn (hỏi một đằng trả lời một nẻo): “Lệ

Chi, hôm nay ta đã hiểu được, cái gì gọi là ba người thành hổ, miệng nhiều

người nói, cũng trở thành chân lý. Mặc kệ ta làm cái gì, làm như thế nào, ngươi

đều phải nhớ rõ, tóm lại, ta muốn tốt cho mọi người.”



Lệ Chi trầm mặc một lát, rốt cuộc gật đầu.



Lâm Cẩn Dung một đêm ngủ ngon, hừng đông chạy tới

thỉnh an Đào thị, đúng lúc thấy Đào thị cùng Cung ma ma càu nhàu: “Thật sự là

người nghèo ai cũng e ngại, người bên ngoài tìm việc hôn nhân tùy tiện nói

chuyện có thể gặp được người trong sạch, hắn thì sao, lần lượt từ Bình châu đến

Thanh châu, không phải người này có vấn đề thì cũng là người kia. Tại sao lại

khó khăn như vậy?”



Cung ma ma cười làm lành nói: “Phu nhân an tâm một

chút chớ sốt ruột, đó là người thiện tâm, cho nên muốn chọn người tốt, nếu

không như thế, tùy tiện chọn một người là được rồi.”



Đào thị liền thở dài: “Ta là sợ ngày sau tự ta thấy

ghê tởm. Quên đi, vẫn là nên xem xét lại Tôn gia tiểu thư, nàng có thể chịu

nhịn, nói không chừng là người lòng dạ bao dung. Cũng không biết nhà nàng còn

chấp nhận không?”



Lâm Cẩn Dung hiểu được Phạm Ngũ Nhi không được, không

khỏi ha ha cười: “Mẫu thân, phải thử qua mới biết được.”



Qua một chốc, Ngô thị phái Tống ma ma tới thông báo

Phạm gia sai người đến trả đai lưng cho Lâm Cẩn Dung, cũng không đề cập gì đến

bộ quần áo, kỳ thật cũng chính là nhân tiện hỏi thăm ý đồ của Đào thị như thế

nào, Đào thị chán ghét nói: “Tặng để an ủi nàng ta đi!” Sau đó đem đai lưng ném

cho Lệ Chi: “Đem chỉ bạc cùng hạt châu kéo ra sửa lại đi.”