Thế Hôn
Chương 110 : Ghét bỏ
Ngày đăng: 22:04 21/04/20
Sắc trời bắt đầu tối, khách nhân dần dần tản đi, tiễn
bước vị khách nữ cuối cùng, Ngô thị được hai nữ nhi giúp đỡ trở về phòng, rõ
ràng mệt mỏi không chịu nổi, nhưng vẫn còn hưng trí cực cao, nhiệt liệt cùng
Đào thị thảo luận: “Cũng không biết nàng kia được giấu ở đâu? Nghe hạ nhân nói,
bọn họ cũng không thấy kỹ nhân kia dẫn nữ tử đi vào, lại cũng không thấy mang
đi ra ngoài……”
Đào thị còn chưa trả lời, chợt nghe Ngô Tương ở ngoài
cửa cười nói: “Cô cô người có điều không biết, là phúc ngữ(thuật nói bụng)!” Ngay
sau đó, Đào Phượng Cử nắm tay Lâm Thận Chi, Ngô Tương cùng Lục Giam đi đến.
Ngô Tương cười hì hì ngồi xuống bên cạnh Ngô thị, tiếp
tục nói: “Chúng ta ở Thái Minh phủ đã từng gặp qua. Giọng nữ kia chính là từ
trong bụng nam tử vọng lại……”
Lúc này còn chưa có người đến Thanh châu, Bình châu
biểu diễn phúc ngữ, mọi người đều lấy làm kỳ lạ, Lâm Cẩn Dung tò mò hỏi Ngô
Tương: “Phúc ngữ? Thật đúng là từ trong bụng vọng ra sao?”
Ngô Tương sờ sờ đầu: “Không biết, sau đó ta có hỏi kỹ
nhân kia, hứa thưởng cho hắn rất nhiều tiền mà hắn cũng không chịu nói.”
Đào Phượng khanh liền cười nói: “Là miếng cơm của
người ta, tất nhiên ngàn vàng cũng không bán. Cũng chỉ có các đệ nhàn rỗi, mới
có thể lãng phí khí lực như vậy.”
Lâm Thận Chi trăm điều không thể lý giải: “Trong bụng
sao có thể phát ra âm thanh? Chẳng lẽ bên trong còn cất giấu một cái miệng
sao?”
Đào Phượng Cử liền chê cười hắn: “Trong bụng người
khác có thể phát ra âm thanh hay không ta không biết, nhưng tiểu Thất đệ nhất
định có thể.” Rồi quai hàm phát ra mấy tiếng ùng ục kêu to đói ngấu trong bụng,
Lâm Thận Chi tức giận mặt đỏ lên đuổi theo đánh hắn, mọi người đều cười rộ lên.
Ngô Tương nhìn Lục Giam im lặng ngồi một bên, thanh
thanh cổ họng, nói: “Cô cô, Lục Giam vừa mới ở bên ngoài nói hắn phải về Bình
châu, ta khuyên hắn đi cùng hắn cũng không chịu……” Ngụ ý là muốn Ngô thị giúp
đỡ giữ Lục Giam lại.
Ngô thị từng nghe Đào Thuấn Khâm đề cập đến mục đích
Lục Giam đến Thanh châu, thấy hắn không đợi sự tình có biến chuyển đã muốn đi,
không khỏi kinh ngạc nói: “Nếu đã đến thì ở đây lâu thêm mấy ngày, hai ngày này
ta bận bịu chưa kịp chiêu đãi ngươi cho tốt, ngày mai ta bảo Phượng Đường dẫn
các ngươi đi chung quanh ngắm cảnh, rồi cùng với cữu phụ, cữu mẫu trở về sau.”
Lâm Cẩn Dung cũng không tin Đào Phượng Tường sẽ nói
Phạm phu nhân là người không chịu thua thiệt, Ngô thị sẽ không biết, nàng tạm
thời cũng chỉ có thể làm được đến vậy, vì thế liền cùng Đào Phượng Tường nhìn
nhau cười, dắt tay lui xuống.
Trở lại trong phòng, Lệ Chi nhỏ giọng nói: “Tiểu thư,
vì sao người phải làm như vậy?” Người khác không biết, sự tình nàng rất rõ
ràng, nàng thật sự không rõ Lâm Cẩn Dung vì sao phản cảm Phạm Ngũ Nhi như thế.
Lâm Cẩn Dung nhìn chằm chằm chính mình trong gương,
đáp phi sở vấn (hỏi một đằng trả lời một nẻo): “Lệ
Chi, hôm nay ta đã hiểu được, cái gì gọi là ba người thành hổ, miệng nhiều
người nói, cũng trở thành chân lý. Mặc kệ ta làm cái gì, làm như thế nào, ngươi
đều phải nhớ rõ, tóm lại, ta muốn tốt cho mọi người.”
Lệ Chi trầm mặc một lát, rốt cuộc gật đầu.
Lâm Cẩn Dung một đêm ngủ ngon, hừng đông chạy tới
thỉnh an Đào thị, đúng lúc thấy Đào thị cùng Cung ma ma càu nhàu: “Thật sự là
người nghèo ai cũng e ngại, người bên ngoài tìm việc hôn nhân tùy tiện nói
chuyện có thể gặp được người trong sạch, hắn thì sao, lần lượt từ Bình châu đến
Thanh châu, không phải người này có vấn đề thì cũng là người kia. Tại sao lại
khó khăn như vậy?”
Cung ma ma cười làm lành nói: “Phu nhân an tâm một
chút chớ sốt ruột, đó là người thiện tâm, cho nên muốn chọn người tốt, nếu
không như thế, tùy tiện chọn một người là được rồi.”
Đào thị liền thở dài: “Ta là sợ ngày sau tự ta thấy
ghê tởm. Quên đi, vẫn là nên xem xét lại Tôn gia tiểu thư, nàng có thể chịu
nhịn, nói không chừng là người lòng dạ bao dung. Cũng không biết nhà nàng còn
chấp nhận không?”
Lâm Cẩn Dung hiểu được Phạm Ngũ Nhi không được, không
khỏi ha ha cười: “Mẫu thân, phải thử qua mới biết được.”
Qua một chốc, Ngô thị phái Tống ma ma tới thông báo
Phạm gia sai người đến trả đai lưng cho Lâm Cẩn Dung, cũng không đề cập gì đến
bộ quần áo, kỳ thật cũng chính là nhân tiện hỏi thăm ý đồ của Đào thị như thế
nào, Đào thị chán ghét nói: “Tặng để an ủi nàng ta đi!” Sau đó đem đai lưng ném
cho Lệ Chi: “Đem chỉ bạc cùng hạt châu kéo ra sửa lại đi.”