Thế Hôn

Chương 112 : Quật lư

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Hoàng hôn một chút lại một chút dày đặc bao phủ, đèn

lồng khắp nơi trong Lục phủ theo thứ tự được thắp sáng, toàn bộ Lục phủ bị bao

vây trong ánh sáng mông lung.



Tập Hiền các của Lục gia lão thái gia lại sáng ngời,

bốn đèn lồng mới tinh đỏ thẫm bằng lụa được thắp lên trên cửa hiên, chiếu sáng

phạm vi trong mấy trượng quanh đó.



Lục Giam khoanh tay đứng đối diện Lục lão ông cao tuổi

đang ngồi trước án thư làm bằng gỗ tử đàn, tản ra ánh sáng nhạt của sừng tê

giác, hắn cúi mắt nhìn đá thanh chuyên dưới chân, bình tĩnh trầm mặc.



So sánh với Lục lão thái thái bị bệnh nhiều năm, Lục

lão ông tầm hơn 60 tuổi vẫn còn trẻ, hắn mặc một kiện cẩm bào trong nhà hoa văn

chìm, phía dưới là hài thanh bố, râu tóc hoa râm, y phục chỉnh tề, lông mày của

hắn rất đậm – đến mức khiến người ta có một loại ảo giác, trên khuôn mặt kia

người ta chỉ nhìn thấy lông mày, ngược lại làm cho người ta xem nhẹ cặp mắt

luôn lóe ra tinh quang.



Hắn thoải mái tựa vào ghế làm bằng gỗ tử đàn to rộng,

mỉm cười nhìn tôn tử ưu tú nhất trong Lục gia này, có điều hắn từ nhỏ rời xa

nhà, cũng có thể nói là tôn tử xa lạ nhất: “Con ở Thanh châu có nhiều chuyện

như vậy? Không muốn nói gì với ta sao?” Thanh âm của hắn không cao, biểu tình

cũng thực ôn hòa, nhưng bên trong ẩn chứa dò xét không buông tha.



Chính là biểu tình cùng thái độ bất động thanh sắc,

nhìn như ôn hòa, kì thực căn bản không lưu lại đường lui này đã thống trị Lục

gia, khiến Lục gia Đại lão gia Lục Kiến Tân làm quan bên ngoài nhiều năm dù có

đắc ý thế nào, cũng không dám quên người trong nhà, mỗi khi đến ngày lễ ngày

tết, luôn sớm sai người vấn an tặng lễ, cũng không dám có chút chậm trễ; Khiến

Lục gia Nhị lão gia Lục Kiến Trung ở nhà khổ tâm kinh doanh nhiều năm cho dù đã

làm tổ phụ, dù có không cam lòng, bất bình, ủy khuất, cũng chỉ dám giải quyết

sau lưng, cũng không dám đảm đương đối mặt với hắn nói một chữ không, không cho

ngồi cũng không dám ngồi, không cho đứng cũng không dám đứng; Khiến Lục gia Tam

lão gia Lục Kiến Lập đọc sách càng đọc càng khổ sở, làm người càng mất mát, mặc

kệ muốn buông xuôi cỡ nào, ở trước mặt hắn cũng vẫn không thể không ngẩng đầu

ưỡn ngực, làm bộ chính mình thực tự lập.



Lục Giam lông mày nhẹ nhàng nhíu lại, làm như đang suy

tư có nên nói hay không.



Lục lão ông khe khẽ thở dài: “Hài tử, ta là thân tổ

phụ của con, toàn bộ Lục gia đều là con cháu đời đời của ta, trong lòng bàn tay
huấn phải.”



Lục lão ông hướng hắn vẫy vẫy tay, nhắm mắt tựa vào

ghế bành lâm vào trầm tư. Hết thảy đều bắt đầu từ động tĩnh của Đào gia, ba

chuyện này giờ phút này còn chưa thấy lợi nhuận, cứ chậm rãi, đợi đến mùa đông,

có lẽ có thể biết rõ ràng.



Lục Giam mới bước trên đường nhỏ trúc ảnh che phủ

ngoài Tập Hiền Các, chợt nghe có người nhẹ nhàng nức nở nói: “Nhị lang, con có

sao không? Tổ phụ có tức giận không?” Ngay sau đó một nữ nhân từ trong rừng

trúc bước nhanh ra, đi đến trước mặt hắn, một phen kéo lấy tay áo hắn liền thấp

giọng nức nở: “Nhị lang đáng thương của ta……” Chính là Đồ thị, yếu đuối nắm

khăn tay khóc như ruột gan đứt từng khúc.



Lục Giam hơi hơi nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Thẩm…… Đừng

khóc, tổ phụ không làm khó ta, đêm khuya gió lạnh, cẩn thận bị phong hàn.”



“Thẩm?” Đồ nhanh lấy khăn tay che miệng, giống như con

thỏ bị chấn kinh nhìn quanh trái phải: “Không có bị ai nhìn thấy chứ? Ta không

muốn để con chọc phiền toái, trong lòng lại thật sự lo lắng, ở chỗ này chờ con

suốt một canh giờ……”



Lục Giam nhu hòa nói: “Mau trở về đi thôi, ta thật sự

không có việc gì.”



Đồ thị nước mắt mới dừng lại trào ra: “Ta không muốn

để con nhận thêm phiền toái, nhưng ta thật sự không còn cách nào khác…… Nhà cữu

phụ con giống như vậy, cũng không thể để biểu tỷ muội biểu ca biểu đệ của con

sống quãng đời độc thân còn lại được? Cữu phụ con nói, Đại biểu ca trong nhà

vừa sinh con thiếu chút nữa thì chết non, dù sao cũng nuôi không nổi……”



Lục Giam mày càng nhíu chặt: “Sẽ không, chờ một chút,

đợi đến mùa đông đi……”



“Mùa đông thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp sao?” Đồ thị

giương mắt chờ mong nhìn Lục Giam, chợt nghe bên cánh rừng truyền đến một tiếng

vang nhỏ, hai người kinh hãi đổ một thân mồ hôi lạnh. Lục Giam ngăn trước Đồ

thị, bước qua nói: “Ai?”