Thế Hôn
Chương 113 : Ánh đèn
Ngày đăng: 22:04 21/04/20
Lục Giam dõi mắt nhìn chung quanh, lại chỉ thấy đèn
lồng đỏ tản mát ra hồng quang bị cành trúc phân tách thành vô số bóng dáng nhỏ
vụn loang lổ, ngoài ra, cũng không còn thứ gì khác. Cành trúc lá trúc rậm rạp ở
gió đêm phát ra thanh âm nhẹ nhàng, tiếng vang nhỏ vừa rồi kia, hình như là ảo
giác.
Đồ thị thật cẩn thận từ phía sau nhẹ tay nhẹ chân đi
lên, tránh phía sau hắn nhìn xung quanh, cực lực đè thấp thanh âm nói: “Thấy gì
không?”
Lục Giam nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có. Thẩm về trước
đi.”
“Ta……” Đồ thị còn muốn lôi kéo hắn nói vài câu, nhưng
nhìn thấy Lục Giam gắt gao nhíu mày, trái tim không khỏi máy động, vì thế đem
lời định nói nuốt trở vào, có chút mất hứng nói: “Vậy, ta đi về trước, con giữ
gìn sức khỏe.” Nghĩ nghĩ, đột nhiên nhớ tới một sự việc trọng yếu hơn, liền nhỏ
giọng hỏi thêm một câu: “Con cảm thấy Lâm Lục của Nhị phòng Lâm gia thế nào?”
Lục Giam nhanh chóng giương mắt nhìn nàng, trong mắt
có nghi vấn.
Đồ thị thấp giọng nói: “Ta thấy gần đây Lâm gia Nhị
phu nhân cùng……” Gọi Lâm Ngọc Trân là mẫu thân của Lục Giam, nàng thật sự không
thể thốt ra, cắn chặt răng, sửa lời nói: “Cùng Đại phu nhân lui tới thực chặt
chẽ, cặp song sinh tỷ muội đó của Lâm gia cũng thường xuyên cùng A Vân ở chung
một chỗ. Ta đoán đại khái là có ý tứ kia, con phải chú ý.” Vừa nói, vừa cẩn
thận đánh giá biểu tình của Lục Giam, nhưng nàng chỉ nhìn thấy Lục Giam cúi hạ
ánh mắt, thần sắc nào khác cũng không thấy.
Đồ thị có chút lo lắng, thấp giọng nói: “Hài tử, đây
là chuyện cả đời, con nên nghĩ kỹ! Lâm Nhị phu nhân là người gian trá, ta nghe
nói các mẫu tử các nàng giỏi nhất tính toán……” Lại nghe Lục Giam trầm giọng
nói: “Đêm đã khuya, thẩm vẫn nên về trước đi, việc này sẽ có các trưởng bối làm
chủ, tổ phụ mẫu tất sẽ không bạc đãi ta. Ta…… đi trước.”
Mắt thấy Lục Giam hướng mình nhẹ nhàng vái chào cũng
không quay đầu lại biến mất ở phía sâu trong rừng trúc, biết hắn vì muốn tốt
cho mình, Đồ thị cũng không khỏi trong lòng dâng lên thất vọng. Hài tử này,
trong trí nhớ của nàng, vẫn là bộ dáng kia bởi vì bị bắt làm con thừa tự của
Đại phòng mà ghé vào trong lòng nàng khóc thút thít, nàng mong nhớ hắn đã 7, 8 năm,
luôn thời thời khắc khắc lo lắng hắn, khó khăn lắm đợi được hắn trở về, hắn
cũng đã không còn là tiểu Nhị lang tâm can bảo bối trong lòng của nàng nữa rồi.
Lục Vân như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra, mang
theo thân thiết cùng trách cứ, nhỏ giọng nói: “Ta sợ huynh đa tâm, cố ý đến nói
một tiếng, người kia là ta.”
“Ta thực không trách muội.” Lục Giam lại cầm bút, tính
tiếp tục tập viết theo mẫu chữ, lại không biết nên hạ bút từ đâu.
“Không cần viết.” Lục Vân nhẹ nhàng đoạt lấy bút,
trách cứ nói: “Huynh không trách ta, ta lại trách huynh. Chuyện lớn như vậy huynh
không nên gạt ta, chúng ta là huynh muội, huynh có việc nên nói với ta.”
Lục Giam bất đắc dĩ cười: “Đa tạ muội muội thay ta
quan tâm, săn sóc ta. Nhưng đây là việc riêng của ta, không nên để muội gánh
thêm phiền toái.”
“Huynh là sợ mẫu thân đa tâm?” Lục Vân thiện tâm am
hiểu nhìn hắn, vẻ mặt đau lòng: “Ca ca, tuy rằng huynh không nói, nhưng sự khó
xử của huynh ta đều biết. Tuy nói tình hình như thế, nhưng ta nghĩ, tổn hại phụ
mẫu thân sinh, nhìn thấy phụ mẫu thân sinh không hỏi thăm đến, còn là con người
nữa hay không? Người như vậy, có năng lực trông cậy vào hắn có thể đối với
dưỡng phụ mẫu thật tình hay sao? Ta là người như thế nào, huynh là người ra
sao, chẳng lẽ vài năm qua còn không hiểu biết?” Nàng nhẹ nhàng đẩy hộp gỗ ra,
lộ ra vàng bạc óng ánh bên trong: “Đem mấy thứ này cho Tam thẩm nương đi. Tuy
rằng không nhiều lắm, nhưng cũng là tâm ý của ta. Ta ngày ấy gặp Đồ gia cữu phu
nhân, sắc mặt nàng thật không tốt, nghe nói đồ trong nhà đã bán đi hơn phân
nửa.”
Lục Giam ngây người một lát, lập tức thực kiên quyết
đem hộp gỗ trả lại Lục Vân: “A Vân, cám ơn ý tốt của muội, nhưng tiền này ta
không thể lấy.”
Lục Vân ủy khuất chu miệng: “Vì sao? Ca ca là ghét bỏ
ta không phải thân muội tử của huynh sao? Huynh biết không, ta luôn nhịn không
được suy nghĩ, vì sao ca ca không phải là thân ca ca của ta chứ?”
Thật lâu sau, Lục Giam nhìn nàng tươi cười ấm áp sáng
ngời, làm một động tác mà sau khi bọn họ lớn lên đã lâu không thấy, nhẹ xoa xoa
đỉnh đầu của nàng, sau đó thân thiết, giống như hứa hẹn nói: “A Vân, muội từ
nhỏ đối với ta rất tốt, ta vẫn luôn coi muội là thân muội tử. Nhưng số tiền
này, ta không thể lấy.”