Thế Hôn

Chương 114 : Tính toán

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Lục Vân thất vọng nói: “Ca ca thật sự không cần?”



Lục Giam nghiêm túc nói: “Ca ca thật sự không thể lấy.

Hiện tại tiền cũng đủ để bọn họ chuộc đồ về.”



Lục Vân cũng không miễn cưỡng: “Tùy ca ca vậy, ca ca

mới từ Thanh châu trở về, đại khái cũng đã có biện pháp. Chuộc đồ về mới là

chuyện quan trọng, người nhiều như vậy chẳng phải cũng cần ăn cơm sao?”



Lục Giam mỉm cười tỏ vẻ đồng ý: “Muội lúc trước có đến

thăm mẫu thân không? Nàng không sao chứ?” Sau khi hắn trở về, Lâm Ngọc Trân nổi

trận lôi đình, vô cùng mất hứng, nhưng bởi vì Lục lão ông lúc trước từng nói

chuyện, cho nên nàng cũng không dám công nhiên xử lý, chỉ đóng cửa lại hung

hăng mắng một chút, phát hỏa một chút, sau đó làm bộ như bị bệnh, không ăn cơm,

ngủ cả một ngày.



Lục Vân nghịch ngợm nói: “Nếu ca ca hỏi thân thể của

nàng, nàng vẫn khỏe, nếu hỏi tâm tình, thật không tốt. Bất quá đừng lo, ta đã

khuyên nhủ nàng, ca ca ngày mai lại đến thăm nàng, cùng nàng trò chuyện, nàng

sẽ bỏ qua.” Nàng dừng một chút, nhìn chằm chằm Lục Giam ánh mắt trịnh trọng

nói: “Kỳ thật, nàng cũng là lo lắng cho ca. Có điều tính tình nàng không được

tốt mà thôi.”



“Ta biết.” Lục Giam giương mắt nhìn thẳng nàng: “Sáng

sớm ngày mai ta sẽ đến thăm nàng.”



Lục Vân thấy hắn không tránh né, cũng liền thản nhiên

cười, quấn quít lấy hắn mềm giọng năn nỉ: “Ca ca, kể với ta Thanh châu có gì

hay không? Lúc trước nghe Ngô Nhị ca nói qua, Thanh châu có rất nhiều người Đại

Vinh, còn có đủ loại đồ chơi ngạc nhiên cổ quái, huynh kể cho ta nghe đi.”



“Ngô Tương đã nói với muội?” Lục Giam kỳ quái: “Muội

lúc nào thì gặp hắn? Là sau khi hắn trở về? Hay là sao khi ta đi Thái Minh

phủ?”



Lục Vân có chút thẹn thùng: “Ai còn nhớ rõ như vậy? Dù

sao đã nói đến là được.”



Lục Giam có chút đăm chiêu hai mắt nhìn nàng, cũng

không hỏi thêm, chọn vài món đồ, giải thích nói: “Vốn muốn mua cho muội mấy

thứ, nhưng mà không tiện tay.”



Vốn muốn gạt mọi người, mua quà về trở về chẳng phải

là dễ dàng bại lộ hành tung sao? Lục Vân thực lý giải nói: “Về sau tìm cơ hội

khác là được. Đúng rồi, Ngô Nhị ca cùng một nhà Tam cữu đều đi Thanh châu dự lễ

sinh thần của thân thích bọn họ, huynh có gặp không?”


Ngô Tương trầm mặt: “Ta không muốn!”



Ngô Phương thản nhiên liếc nhìn hắn một cái: “Không

phải do đệ muốn hay không muốn.” Lại giáo huấn hắn: “Không nể mặt tăng cũng nên

nể mặt phật, mặc kệ trong lòng đệ không thích Lâm Tam lão gia thế nào, hắn tốt

xấu vẫn là trưởng bối, có quan hệ họ hàng, ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại

gặp, đệ thất lễ như vậy, là khiến toàn bộ Lâm gia mất mặt, cũng khiến nhà chúng

ta mất thể diện……”



Ngô Tương nghe không nổi, ôm lỗ tai nói: “Đã biết, đã

biết, tuổi còn trẻ, sao cổ hủ như lão già vậy. Ta chính là ta, thất lễ cũng là

ta, sao lại liên quan nhiều người đến vậy?”



Ngô phương bất đắc dĩ, không nói gì thêm, ngược lại

dặn dò hạ nhân: “Đi nói với Lâm gia Tam lão gia một tiếng, ta ở lầu chính bãi

rượu mời hắn, thỉnh hắn hãnh diện quang lâm.”



Lâm Tam lão gia đang nhìn Đào thị chỉ huy hạ nhân thu

dọn các thứ, kỳ quái nói: “Nghe nói Ngô Tương vừa muốn theo chúng ta cùng trở

về? Người nhà này thật sự là buồn cười, không có chút lễ tiết, tới tới lui lui,

cũng không thấy có người đến lên tiếng kêu gọi, nhờ vả hay đa tạ, cho dù hắn là

tiểu tử cuồng vọng mí mắt nhỏ hẹp, Ngô Phương sao lại không biết đạo lí đối

nhân xử thế?”



Đào thị có chút phiền chán: “Sao lại bảo là không chào

hỏi? Đại tẩu ta tự mình đã nói với ta hai lần, ngươi còn muốn như thế nào nữa?”



Lâm Tam lão gia cười lạnh: “Ta có thể như thế nào? Ta

dựa vào Đại cữu ca phát tài, Đại cữu ca có đánh rắm, ta cũng phải khen là thơm,

có thể như thế nào nữa?”



Đào thị nổi giận: “Sao lại nói như vậy?” Lại nghe Cung

ma ma ở cửa hô một tiếng: “Cữu lão gia, người đã tới?”



Phu thê hai người đồng thời ngậm miệng, Lâm Tam lão

gia mặt hơi hơi đỏ hồng, đang muốn tìm cớ để rời đi, đã thấy Đào Thuấn Khâm

giống như không có việc gì cười nói: “Muội phu, Ngô Phương đang ở lầu chính mời

ngươi đến uống rượu, hân hạnh được đón tiếp ngươi.”



Lâm Tam lão gia cũng liền thuận thế đứng dậy: “Ta đây

đi dọn dẹp một chút.” Vì thế nhanh như chớp rời đi.



Đào thị đoán Đào Thuấn Khâm đã nghe thấy câu nói kia,

đang muốn giải thích hai câu, Đào Thuấn Khâm lại nhẹ nhàng xua tay, ý bảo nàng

đừng nói gì cả: “Ở chỗ ta có một cái rương, muội mang về lặng lẽ đưa cho Lục

Giam.”