Thế Hôn

Chương 133 : Con bướm

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Lâm lão thái gia mắt nhìn Lâm lão thái thái, trầm

giọng nói: “Đều là tôn nữ ruột thịt của ta, không có đạo lý nặng bên này nhẹ

bên kia, ta ước gì các nàng đều được tốt đẹp. Nhưng Lục gia cầu chính là A

Dung, không phải là ai khác. Lục lão ông chính là để ý tính tình im lặng ổn

thỏa của A Dung, tài mạo của A Dung. Ngọc Trân cũng không phải quá phản đối,

thân cô chất, ai cũng đều giống nhau.” Dừng một chút, lại chậm thanh âm nói với

Đào thị: “Hôn sự này, nói đến nói đi đều đối với tiểu lão Thất có lợi. Nếu con

thực đau lòng A Dung, phải đi khuyên nhủ nàng, giáo huấn nàng. Về phần những

người khác, không cần để ở trong lòng.”



Đào thị nghe lời này, đã biết mẫu tử La thị dù cho

nháo ngất trời, Lâm Cẩn Dung lúc ấy ngất xỉu đã là chuyện quá khứ, cũng hiểu

được là không thể cứu vãn. Trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết phải

nói gì, trong lòng một trận chua xót, bụm mặt khóc lóc.



Lâm lão thái thái khe khẽ thở dài: “Ngọc Trân cũng là,

lúc trước nên sai người tới báo một tiếng. Dù thế nào cũng không đến nỗi trở

tay không kịp.” Đây là uyển chuyển nhắc nhở Lâm lão thái gia, trong đó đại khái

có ẩn tình gì khác.



Lâm lão thái gia không kiên nhẫn nhíu mày, trầm giọng

quát: “Việc này không cần bàn bạc nữa, trở về đi.” Cho dù là Lâm Ngọc Trân

không hài lòng thì tính sao? Lâm Ngọc Trân ở Lục gia bất quá là [trong nhà chưa

tỏ, ngoài ngõ đã tường] mà thôi, nàng thì có cái gì? Một trượng phụ bên ngoài

làm quan, cả ngày luôn muốn nàng sinh ra một nhi tử cho hắn; Một nữ nhi rất

nhanh sẽ xuất giá; Một nhi tử là con thừa tự đoạt lấy từ người khác; Còn có

tính tình cương liệt không chịu thua. Nàng còn có thứ gì khác? Nếu không phải

hai nhà Lâm Lục nhiều thế hệ vi hôn, quan hệ rắc rối phức tạp, với cách làm

người của hai lão Lục gia, nàng có thể có phong quang hiện tại hay sao? Căn bản

dựa vào là liên tiếp thương hại cùng săn sóc tôn trọng lẫn nhau mà thôi, nếu

đều là Lâm gia nữ nhi gả qua, vì sao hắn phải khiến phu thê Lục lão ông mất

hứng? Cưỡng ép chịu thiệt sẽ là ai? Chịu thiệt còn không phải là Lâm Ngọc Trân

sao! Về phần Lâm Lục, cho tới bây giờ đều là Lâm Ngọc Trân tự mình bàn với La

thị, Lục gia nhị lão dù trước đó chưa ưng một ai nhưng cũng không đối với Lâm

Lục cảm thấy hứng thú. Hắn có thể nói cái gì?



Lâm lão thái thái làm phu thê với hắn nhiều năm, biết

là không có khả năng sửa đổi, khe khẽ thở dài, khuyên Đào thị: “Trở về đi.”



Đào thị mục đích chưa đạt tới, như thế nào cũng không

chịu đi. Nàng không dám giống như đối với Lâm lão thái thái cuồng bội vô lễ,

chỉ có thể quỳ xuống càng không ngừng khóc lóc. Lâm lão thái gia giận dữ, cất

bước rời đi. Mở cửa thấy Lâm Cẩn Âm, trầm mặt lạnh lùng thốt: “Đi khuyên nhủ
làm sao bây giờ? Ta bất hạnh, người bất hạnh, ta đã sinh ra ở Lâm gia. Nếu tổ

phụ đã quyết ý, ta cam đoan, sẽ làm điều khiến các người đều phải hối hận.”



Ta bất hạnh, người bất hạnh…… Lâm lão thái gia nhìn

gương mặt non nớt tái nhợt của Lâm Cẩn Dung, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, cuối

cùng buông tay, ngược lại quay người đưa lưng phía Lâm Cẩn Dung, trầm giọng

phân phó Phúc Toàn ở một bên thò đầu ra nhìn xung quanh: “Tứ tiểu thư hồ đồ,

đem Tứ tiểu thư thỉnh ra ngoài, trở về phòng nghỉ ngơi cho tốt, không có mệnh

lệnh của ta, không cho phép ra khỏi cửa.”



Lâm Cẩn Dung trong lòng hụt hẫng, yên lặng nhìn bóng

dáng Lâm lão thái gia. Ai cũng không thể cầu xin, ai cũng không thể trông cậy.

Khi đặt lợi thế gia tộc trước mặt, nàng vĩnh viễn chỉ là hạt bụi bé nhỏ không

đáng kể.



Phúc Toàn ho khan một tiếng: “Tứ tiểu thư, mời người?”



Lâm Cẩn Dung xoay người ra bên ngoài, chỉ nghe Lâm lão

thái gia ở phía sau lạnh lùng thốt: “Ngươi đừng cùng ta ngoan cố, giả bộ bị

bệnh, tuyệt thực, muốn tự tử, ngươi nếu chết, ta sẽ không cho ngươi nhập vào mồ

mả của Lâm gia, để xem người thương tâm là ai.”



Lâm Cẩn Dung trầm mặc nắm lấy then cửa, dùng sức kéo

ra, đẩy mạnh sang hai bên, sau đó cũng không quay đầu lại đi nhanh ra bên

ngoài.



Cửa phát ra một tiếng ám ách rên rỉ, tựa như người bị

bệnh nặng không chịu nổi ốm đau, nhịn không được phát ra thống khổ rên rỉ. Lâm

lão thái gia không khỏi quay đầu, thần sắc phức tạp nhìn ra ngoài, trong viện

đèn đuốc u ám, thân thể cao gầy của Lâm Cẩn Dung bị áo choàng màu xanh bao bọc,

áo choàng có chút rộng thùng thình theo cước bộ của nàng, lại bị gió lạnh thổi,

bay lên rồi lại hạ xuống, cuồn cuộn nổi lên lại mở ra, cả người tựa như con

bướm đang vật lộn trong gió bấc. Ngươi cho là nó sẽ bị gió cuốn đi, ngươi cho

là nó sẽ rơi xuống, nhưng kỳ thật nó vẫn đang bay về phía trước.



Lâm lão thái gia nhắm mắt, lại mở to mắt, thần sắc vô

cùng kiên định hướng tới Phúc Toàn bên cạnh trầm giọng nói: “Ngươi đi nói với

nha hoàn ma ma trong phòng của Tứ tiểu thư, Tứ tiểu thư nếu thiếu một sợi lông

tơ, ta sẽ khiến các nàng sống không bằng chết.”