Thế Hôn

Chương 134 : Tồn tại

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Một loạt bóng cây theo thứ tự trong bóng đêm giương

nanh múa vuốt, gió lạnh thổi qua ngọn cây, phát ra thanh âm trầm thấp. Lâm Cẩn

Dung bước nhanh trên con đường rải đá sáng bóng đi về phía trước, môi và mặt

đều lạnh lẽo có chút cứng đờ.



Phúc Toàn cầm một ngọn đèn theo sát ở một bên, thấp

giọng nói: “Tứ tiểu thư, người lại làm gì vậy? Lão thái gia luôn muốn tốt cho

người…… Người khác còn cầu đều cầu không được đâu, đây cũng không phải là kẻ

ngốc hoặc là kẻ không nên thân gì đó.



Mặc kệ hắn nói cái gì, Lâm Cẩn Dung đều không đáp một

lời. Phúc Toàn thở dài, cũng không khuyên nữa, cúi đầu yên lặng đi đường.



Đi đến chỗ rẽ, chỉ thấy mấy ngọn đèn tới gần, người đi

đầu là Đào thị, bên cạnh là Lâm Cẩn Âm, hai người thần sắc đều có chút khó coi,

nhất thời thấy được Lâm Cẩn Dung, đều lộ ra thần sắc thở dài nhẹ nhõm.



Đào thị nhẹ nhàng ôm Lâm Cẩn Dung, chưa mở miệng, nước

mắt đã từng giọt rơi xuống, nàng cùng Lâm Tam lão gia nói nửa ngày, cũng bất

quá chỉ được Lâm Tam lão gia nói mấy câu: “Ngươi lúc này mới nhớ tới cầu ta

sao? Lúc này ngươi mới biết ta là phu quân của ngươi sao? Ngươi nói xem cửa hôn

nhân này làm sao không tốt? Lục gia không đưa tới sính lễ sao? Lục Giam không

đọc sách chăm chỉ sao? Lục Giam có chỗ nào không trọn vẹn sao? Có thể có được

cửa hôn nhân này, đó là phúc khí của nàng! Đừng không biết xấu hổ.”



Đúng vậy, cửa hôn nhân này trừ bỏ một hai điểm nhỏ như

tính tình khó chịu của Lâm Ngọc Trân cùng thân phận phức tạp của Lục Giam, còn

lại cũng không có điều gì để chê trách, tương phản, Lục gia phú hào, Lục Giam

còn trẻ đã thành tài, còn dáng vẻ đường đường, cho nên trong mắt mọi người Lâm

gia, Đào thị là không hiểu chuyện không có mắt nhìn, Lâm Cẩn Dung cũng bị nàng

làm hư. Còn có người cảm thấy việc các nàng là được tiện nghi còn khoe mẽ. Cho

nên, không ai ủng hộ các nàng. Nàng giờ phút này chính là tứ cố vô thân.



Lâm Cẩn Âm tay chạm vào vai Lâm Cẩn Dung chỉ thấy vô

cùng lạnh lẽo, vội hỏi: “Sao lại thế này?”



Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng ngăn tay nàng, hướng Đào thị

vểnh vểnh lên khóe môi: “Trở về đi.”



Đào thị cùng Lâm Cẩn Âm nhìn nhau liếc mắt một cái,

đều nhận thấy lo âu cùng bất an trong mắt đối phương, không khỏi đều nhìn về

phía Phúc Toàn. Phúc Toàn bất đắc dĩ thở dài: “Lão thái gia ra lệnh lão nô đưa

Tứ tiểu thư trở về phòng tĩnh dưỡng, không có mệnh lệnh của lão nhân gia không
nàng ra, nhấc chân đi ra ngoài: “Nàng thật sự muốn ta đi nói lời công đạo? Vậy

nàng cũng đừng đem chuyện lương thực nhờ Lục gia Nhị lão gia giúp nàng bán nha!

Người ta vô duyên vô cớ giúp nàng chạy một chuyến này, nàng không hiểu là vì

cái gì sao?”



La thị cầm khăn tay xoa xoa lệ, ngồi suy nghĩ trong

chốc lát, gọi Thôi ma ma lại gần, phân phó một hồi. Thôi ma ma mới đi đến cửa,

đã bị Chu thị chặn lại, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Thôi ma ma đây

là muốn đi đâu? Lão thái thái cho mời.”



Thôi ma ma tuy rằng chưa truyền chuyện này ra ngoài,

nhưng Lục gia vẫn nhận được tin tức. Lâm Ngọc Trân lập tức chạy tới tìm Lục lão

ông: “Công công, nàng không hiểu chuyện, dưa xanh hái không ngọt, hay là thôi

đi.”



Lục lão ông theo sổ sách nâng mắt lên, híp mắt nhìn

chằm chằm nàng, khiến nàng chột dạ, rồi lại thấp đầu nói: “Nữ hài tử thôi, bị

hai chất nữ song sinh kia của ngươi nháo loạn một hồi, đương nhiên muốn tìm lại

chút mặt mũi. Nói đến nói đi, chuyện này cũng là do ngươi không xử lý tốt,

ngươi còn phải lo cho A Vân đây. Dừng ở đây a. Đúng rồi, ta vừa xem qua ngày,

từ nay trở đi chính là ngày tốt, ta sẽ sai người đưa lễ cầu hôn qua. Ngươi nên

chuẩn bị tốt, đừng để đến lúc đó luống cuống tay chân.”



Lúc này đúng là nửa điểm mặt mũi cũng không lưu lại

cho nàng, lời này nói ra, càng chứng minh không thể cưới Lâm Lục. Lâm Ngọc Trân

hé ra mặt nhất thời đỏ hồng, đần độn trở về phòng, thấy Lục Vân liền ủy khuất

rống lên: “Nghiệp chướng, con thật là làm việc tốt a!” Ai lừa nàng cũng được,

chính là Lục Vân không thể.



Lục Vân không chút hoang mang quỳ xuống: “Nương, người

lại làm gì vậy? Nữ nhi thừa nhận lừa người, nhưng vì muốn tốt cho người. Ngày

ấy nữ nhi vừa chuẩn bị rời đi, đã bị tổ phụ phái người ở cửa ngăn cản, trực

tiếp đưa đến Tập Hiền các, vào cửa liền bảo con quỳ xuống, định dùng gia pháp.

Nếu con không thuận theo ý tổ phục, lúc này con có thể ở đây hầu hạ mẫu thân

sao? Mẫu thân có năng lực ở đây mắng nữ nhi sao? Chúng ta hiện tại sở dĩ có thể

như vậy, là nhờ tổ phụ cùng tổ mẫu! Khiến bọn họ mất vui, chúng ta cũng chỉ còn

lại Nhị ca. Hôn sự của Nhị ca, nói đến nói đi, cũng không phải người hay phụ

thân hay ai khác làm chủ.”



Là nhờ phu thê Lục lão ông, hay là muốn hoàn toàn đẩy

bọn họ ra? Đem mọi thứ đều tặng cho Lục Giam? Lâm Ngọc Trân ngơ ngác ngồi hồi

lâu, mới thở dài: “Con đứng lên đi.”