Thế Hôn
Chương 135 : Thanh ảnh
Ngày đăng: 22:04 21/04/20
Dưới ánh nến, Lục Giam gắt gao mím môi, gắt gao nhìn
chằm chằm mẫu chữ mà mình yêu thích kia, thật lâu vẫn không nhúc nhích.
Trường Thọ chưa từng nhìn thấy hắn như vậy, trong lòng
một trận hoảng hốt, luống cuống tay chân chuẩn bị giấy bút, ra sức mài mực, đem
bút nhét vào trong tay Lục Giam, thấp giọng năn nỉ nói: “Thiếu gia, người viết
chữ đi?” Cho dù ít nói, nhưng cứ vùi đầu viết chữ cũng tốt rồi, không cần gắt
gao nhìn chằm chằm một quyển sách, vẫn không hề nhúc nhích ngẩn người như vậy,
ánh mắt kia thật dọa người a.
Lục Giam hướng hắn cười cười, cầm bút, chấm chút mực,
nhưng đầu bút lông vừa chạm vào trang giấy, lại không thể di chuyển, rất nhanh
mực đã đem giấy ướt sũng, choáng váng thành một vệt đen mơ hồ hỗn loạn. Sau đó
vệt đen này khô lại, vô cùng chói mắt, muốn xem nhẹ cũng không được. Lục Giam
ném mạnh bút đi, dùng sức xé tờ giấy kia, giống như muốn đem tất cả sức lực
cùng khó chịu đều phát tiết trên tờ giấy này.
Trường Thọ kinh hoảng đi nhặt bút, lại kéo tay Lục
Giam: “Thiếu gia, thiếu gia, người làm cái gì vậy? Cần gì xé giấy như vậy? Lão
thái gia không phải đã nói qua với người rồi sao, đó là tin vịt! Các tiểu thư
tính toán thiệt hơn, người đừng để ý tới.” Lại cảm thấy trên mu bàn tay mát
lạnh, hắn giật mình nhìn nhìn, trên mu bàn tay có đọng một giọt nước.
“Thiếu gia……” Trường Thọ hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Lục
Giam. Thiếu gia đã bao nhiêu năm không khóc? Tựa hồ là năm vừa rời khỏi nhà,
ban đầu hắn còn thường xuyên vụng trộm rơi lệ lúc ban đêm, sau đó cũng không hề
khóc nữa. Hiện tại sao lại khóc như vậy?
Lục Giam nghiêng mặt, trốn vào khoảng tối dưới ánh
đèn, cổ họng nghèn nghẹn nói: “Đi ra ngoài!”
“Thiếu gia……” Trường Thọ muốn an ủi hắn, lại nghe Lục
Giam nói: “Đi ra ngoài!”
“Được, được.” Trường Thọ ngập ngừng vài cái, cuối cùng
cũng không dám nói gì thêm, nhẹ tay nhẹ chân đi ra, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại,
sau đó an vị ở cửa, nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Trong phòng vẫn không có tiếng vang, nếu không phải
ngọn đèn chưa tắt, hắn cơ hồ cho rằng Lục Giam đang ngủ. Không biết qua bao
lâu, trong phòng rốt cục truyền đến một thanh âm cực nhỏ, giống nhau là tiếng
di chuyển ghế. Trường Thọ nghe thấy một tiếng này, giống như nghe thấy tiếng
nhạc trên trời, thấp giọng nói: “Thiếu gia, người có muốn ngủ không? Nô tài
bưng nước ấm đến cho người?”
Lục Giam không đáp lời hắn. Trường Thọ cố lấy dũng
khí, lại hỏi: “Thiếu gia, chậu than còn cháy không? Nô tài đổi chậu than khác
cho người?”
Lại qua hồi lâu, mới nghe Lục Giam nói: “Vào đi.”
sự là phiền toái! Tương lai ta cưới thê, nhất định sẽ không phiền toái như vậy
a.”
Lục Kinh liền cười rộ lên: “A, ngốc tiểu tử thông suốt
a, muốn thành thân rồi sao?”
Lục Luân đỏ mặt, đuổi theo đánh hắn: “Sao nào? Ai cho
huynh nói lung tung!”
Hai huynh đệ ngươi truy ta đuổi, rất nhanh biến mất
sâu trong vườn.
Lục Giam đi đến cửa sân viện của mình, chỉ thấy Lục
Vân đứng ở nơi đó vươn đầu nhìn, thấy hắn lại đây, bước nhanh chào đón, hàm
chứa cười nói: “Ca ca, huynh đi đâu vậy? Ta chờ huynh đã lâu. Mẫu thân bảo huynh
đi qua cùng nhau ăn điểm tâm.”
Lục Giam nói: “Ở trong vườn dạo bộ thôi.”
Lục Vân cao thấp đánh giá hắn một phen, thấy đáy mắt
hắn có thanh ảnh, vẻ mặt vô tình, hiểu được là vì cái gì, nhưng cũng không nói
ra, thân thiết nói: “Vậy nhất định là đói bụng rồi? Chúng ta đi mau, mẫu thân
chỉ sợ cũng đã đợi lâu.”
Huynh muội hai người lòng ôm tâm sự, trầm mặc đi đến
phòng của Lâm Ngọc Trân, Lâm Ngọc Trân đang ngồi ở phía trước cửa sổ ngẩn
người, thấy hai người tiến vào, vội hé ra khuôn mặt tươi cười, phân phó Phương
ma ma: “Mang đồ ăn lên.”
Thức ăn đa dạng được mang lên, hơn phân nửa đều là món
Lục Giam thích, Lâm Ngọc Trân thản nhiên nói: “Nhị lang, chớ tin lời đồn này.
Nghe lời tổ phụ an bài, tổ phụ sẽ không hại con.” Nàng dừng một chút, lại thêm
một câu: “Ta cũng sẽ không hại con. Ta tính thỉnh Tri châu phu nhân làm mai,
lại thỉnh quan môi tới cửa, cần phải chuẩn bị hôn sự này thật tốt.”
Lục Vân gắp thức ăn cho Lục Giam: “Buổi chiều ta cùng
nương muốn đi qua thăm Tứ tỷ tỷ, an ủi nàng, không để nàng chịu ủy khuất.”
Lục Giam thấp giọng nói: “Mẫu thân, nàng nếu thực
không muốn, cho dù đi thì đã được gì.”
Lâm Ngọc Trân biểu tình nhất thời rất khó coi: “Con
nói lời ngốc nghếch gì vậy? Cha mẹ chi mệnh, nàng có thể nào không muốn? Là con
không muốn sao?”
Lục Vân vội nói: “Ai nha, này không phải người khác ở
giữa phá rối sao? Làm gì vì chuyện này mà tổn thương hòa khí của chúng ta? Ăn
cơm, ăn cơm a.”