Thế Hôn

Chương 136 : Điều kiện

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Lâm Cẩn Dung ngủ nhiều đến mức xương sống thắt lưng

đau nhức, đứng dậy dựa vào đầu giường ngồi, ôm đầu gối nghĩ ngợi. Sự tình phát

triển đến bước này, đã rơi vào kết quả xấu nhất trong dự tính, không thể thúc

thủ vô sách, phải có ứng đối.



Lệ Chi không biết nàng suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy

nàng đáng thương, tuyệt vọng đến ngẩn người, không khỏi không tiếng động thở

dài. Chợt nghe Anh Đào ở bên ngoài ho khan một tiếng, Lâm Cẩn Dung nhanh nằm

lại trên giường, giả chết bất động. Lệ Chi thì đứng dậy chuẩn bị trận địa sẵn

sàng đón quân địch.



Cửa mở ra, chính là Lâm Cẩn Âm dẫn Sơn Trà đi vào.



Lệ Chi thở dài nhẹ nhõm một hơi, cùng Lâm Cẩn Âm trao

đổi ánh mắt, tỏ vẻ không có trở ngại gì, Lâm Cẩn Âm biểu tình lại có chút khó

coi, thậm chí có thể nói là tâm thần không yên, đi đến ngồi xuống bên cạnh Lâm

Cẩn Dung, thấp giọng nói: “Là ta.”



Lâm Cẩn Dung vội ngồi dậy: “Thế nào?”



Lâm Cẩn Âm do dự, không biết có nên đem chuyện bên

ngoài đã xảy ra cho Lâm Cẩn Dung biết không. Chưa từng nghĩ đến Lục gia sau khi

nghe thấy tin tức lại hành động nhanh như vậy, động tác so với dự đoán lúc

trước còn nhanh chóng hơn, đây không phải là kết quả mà các nàng chờ mong cùng

tưởng tượng nổi.



Tuyệt thực không có tác dụng, lão thái gia hai nhà Lâm

Lục định làm gì thì vẫn sẽ làm như thế, căn bản không đem sự đấu tranh của một

nữ hài tử để vào mắt, để ở trong lòng. Lúc trước Lâm lão thái gia nhìn thấy

nàng, còn cố ý công đạo nàng, nếu Lâm Cẩn Dung đêm nay không ăn gì, hắn sẽ sai

người đến.



Lâm Cẩn Dung thấy Lâm Cẩn Âm trầm mặc không nói, mơ hồ

đoán được kết quả, lại vẫn cố chấp nhìn Lâm Cẩn Âm.



Theo tình cảnh này, so với giữ bí mất đến cuối cùng

không thể che giấu thì nói ra lúc này vẫn tốt hơn. Lâm Cẩn Âm do dự mãi, cầm

tay Lâm Cẩn Dung, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi Lục lão ông đem thiệp cầu hôn đến.”



Lâm Cẩn Dung tay nhất thời trở nên lạnh lẽo, thấp

giọng nói: “Sau đó?”



Lâm Cẩn Âm gục đầu xuống: “Tổ phụ ở cùng tổ mẫu, phụ

thân thương lượng viết thảo thiệp.”




Lâm Cẩn Dung không khỏi cười khổ. Rốt cục nghĩ thông

suốt, ngay cả người bên cạnh nàng, thân cận như Quế ma ma, cũng là cho rằng

nàng không nên nháo. Bất quá trách được ai đây? Có chút thống khổ cùng bi

thương, nhất định chỉ có thể một mình thừa nhận.



Lâm Cẩn Âm so với Đào thị phản ứng trước, hồ nghi nhìn

Lâm Cẩn Dung: “Muội lặp lại lần nữa được không?”



Lâm Cẩn Dung nhìn đám người Quế ma ma liếc mắt một

cái: “Các ngươi đều đi ra ngoài đi.”



Trong phòng chỉ còn lại ba mẫu tử, Lâm Cẩn Dung gắt

gao nắm thành quyền, đầu ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay cũng không cảm thấy

đau đớn: “Ta nghĩ ở nhà lâu thêm hai năm, đợi cho Thận Chi lớn lên, ta mới yên

tâm.” Điều kiện này là hướng Lâm lão thái gia đề nghị, trì hoãn một chút, song

phương đều thối lui một bước, đối với mọi người đều có lợi, nghĩ đến vấn đề này

sẽ không quá đáng.



Đào thị lại đỏ mắt: “A Dung, con không hối hận, không

cần ngẫm lại sao?”



Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng lắc đầu. Nếu đường đi không

thông, vậy đi đường khác vậy! Hiện tại không có cơ hội, không có nghĩa là tương

lai cũng không cơ hội. Nàng không sợ nhận mệnh! Nhân sinh còn rất dài, cho dù

là năm ấy nàng chết, nàng không phải mới hơn hai mươi tuổi đó sao? Nhân sinh

còn rất dài, nàng sẽ không ngồi chờ chết. Hai thế làm người, tư vị bi thương

tuyệt vọng, hận ý oán giận đều đã nhấm nháp qua, chính là chưa được hưởng qua

tư vị khoái ý. Dù thế nào cũng phải nếm thử tư vị kia, mới không uổng công nàng

trọng sinh.



“Muội nói muốn quản lý đồ cưới của mình, đây là vì

sao?” Lâm Cẩn Âm còn nhớ một câu cuối cùng của Lâm Cẩn Dung.



Lâm Cẩn Dung ngữ khí kiên định, ánh mắt trong trẻo

nói: “Ta muốn chuẩn bị cho Thất đệ một phần gia nghiệp!” Nàng còn muốn, vào năm

loạn phỉ làm xằng làm bậy ấy, có thể bảo toàn Đào thị cùng Lâm Thận Chi, cùng

với tánh mạng và tài sản của Đào gia, những thứ mà nàng coi trọng hết thảy, về

phần khác, bất quá chỉ là khách qua đường. Thời điểm mưa gió tiến đến, tránh

không khỏi, vậy đi trước đón, mưa gió lúc đó chưa ngừng, nhưng không có nghĩa

là về sau không ngừng lại.