Thế Hôn

Chương 138 : Đại cát

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Đến chạng vạng, mẫu tử Lâm Ngọc Trân lưu lại ăn cơm

chiều, La thị cáo ốm không ra, cặp song sinh thì nói muốn phụng dưỡng mẫu thân,

cũng không tham dự. Lâm lão thái thái hiếm khi chẳng hề quan tâm như lần này,

vừa nghe qua, ngược lại cố ý công đạo Chu thị, tặng cho Lâm Cẩn Dung chút đồ ăn

mà nàng thích, lại giúp cho tiêu hóa đưa quá đó. Sau đó [không làm thì thôi, đã

làm thì làm đến cùng], trước mặt Lâm Ngọc Trân liền hỏi Đào thị viết thảo thiếp

nên liệt kê đồ cưới thế nào.



Đào thị thản nhiên nói: “Đồ cưới của A Dung, ta đã sớm

chuẩn bị, năm trước đã liệt kê ra, chính là để Cung ma ma lưu giữ, ngày mai lại

lấy ra. Trên thảo thiếp trước viết qua đại khái, đợi đến khi viết đính thiếp

thì tính sau.” Rồi sợ Lục gia khinh mạn, cố ý nói ra chút đồ quý trọng đáng giá

cho Lâm Ngọc Trân nghe, lại nhân hợp với buôn bán tiền lời, cảm thấy là công lao

của Lâm Cẩn Dung, cũng rộng rãi hào phóng, so với dự định lúc trước bỏ thêm vào

đó mấy phần.



Lâm Ngọc Trân nghe vào trong tai, ghi tạc trong lòng,

tất nhiên không chịu thua. Ban đêm trở về nhà, kể lại với phu thê Lục lão ông,

Lục lão ông nghe nói Lâm Cẩn Dung không náo loạn, trong lòng liền thuận theo,

tất nhiên đáp ứng chuyện thành thân hoãn lại vài năm: “Cũng tốt, để Lục Giam

chuyên tâm đọc sách, như vậy thời điểm khảo thí công danh cũng có nắm chắc hơn

một ít. Thời gian thành thân cụ thể, đến lúc đó lại nghị luận sau.” Lại cố ý

gọi Tống thị đến, trước mặt Lâm Ngọc Trân, phải an bài lễ đính hôn cùng sính

lễ, đều phải chọn thứ tốt nhất, không cho phép xảy ra sai lầm gì, hoàn toàn

biểu hiện ra đối với việc hôn nhân này rất coi trọng.



Lâm Ngọc Trân thấy Tống thị khúm núm, thê tử Lã thị

của Lục Thiệu cố gắng miệng cười, trong lòng nàng như nở hoa. Chuyện nàng bình

sinh tiếc nuối nhất chính là nhi tử thân sinh của mình mất đi, để trưởng tử Lục

Thiệu của Nhị phòng trở thành người đứng đầu trong nhà, so với Lục Giam cũng

lớn hơn vài tuổi, lúc này hài tử đã có, bắt đầu tập đi, vậy mà nàng còn chưa có

gì. Nhưng hiện tại xem ra, Nhị phòng có giành trước thì đã thế nào? Cho dù Tống

thị nắm giữ gia vụ, Lục Kiến Trung cùng Lục Thiệu hai người quản lý sinh ý

trong nhà thì thế nào? Bất quá chỉ là nha hoàn ôm vàng nguyên bảo, thay người

khác làm lụng vất vả mà thôi. Có lão thái gia che chở, trong tương lai, còn

không phải đích tôn chiếm ưu thế sao!



Lục Vân thoáng ngồi một lát rồi đi tìm Lục Giam, vào

cửa liền cười: “Chúc mừng ca ca, chúc mừng ca ca, sớm đã nói là tin vịt, hôm

nay Tam cữu mẫu còn cùng mẫu thân thương lượng chuyện đồ cưới sính lễ, thảo

thiếp đều nhanh viết xong, đợi cho bà mai tới cửa, trao đổi thảo thiếp, sẽ ra

quyết định.”



Lục Giam ngồi dưới đèn, đang cầm một quyển sách đọc,
thôi. Không có gì trở ngại, không tin các ngươi đi lấy chút đồ ăn đến, ta ăn

vào sẽ trở nên khỏe hơn. Đứng khiến phu nhân lo lắng thương tâm, lại dẫn tới vô

số nhàn thoại.” Nói xong dựa vào thành tháp, chậm rãi ngồi dậy, muốn để các

nàng xem, nàng quả nhiên không có chuyện gì. Kiếp trước nàng tự tử cũng thoát

nạn, nàng sao có thể dễ dàng chết đây?



Quế ma ma sầu lo lấy tay sờ trán của nàng, thấy còn

bình thường, liền dùng thanh âm dỗ tiểu hài tử nói: “Tiểu thư muốn ăn cái gì?”



Lâm Cẩn Dung nói: “Có cái gì ăn cái đó, ta đang đói

bụng.” Nàng thật sự đói bụng.



Anh Đào việc bưng một đĩa bánh nhân mặn hấp lá sen

tới, Lệ Chi luống cuống tay chân rót trà nóng, Lâm Cẩn Dung lấy một cái, uống

nước trà, một ngụm rồi lại một ngụm, ăn chậm nuốt xuống, ăn xong một cái lại ăn

thêm, liên tục ăn ba bốn cái cũng không dừng tay.



Quế ma ma cùng Lệ Chi nhìn nhau, cảm thấy không thích

hợp, nghĩ rằng nên thỉnh Đào thị. Đã thấy Lâm Cẩn Dung vỗ nhẹ tay, đứng dậy

cười nói: “Ăn ngon thật. Múc nước cho ta rửa tay.”



Quế ma ma cùng Lệ Chi lại là một trận rối ren, mang

nước cầm khăn tay, vụng trộm đánh giá tình hình của Lâm Cẩn Dung, đã thấy nàng

trừ bỏ so với lúc trước trầm mặc ra, những mặt khác đều khôi phục bình thường.

Hai người liền nhẹ nhàng thở dài một hơi, rốt cuộc không an tâm, mặc dù không

đi nói với Đào thị, nhưng vẫn đi tìm Lâm Cẩn Âm tới.



Lâm Cẩn Âm đến, ôn nhu trấn an, săn sóc tinh tế nói:

“Có chỗ nào không thoải mái, hay khó chịu, đều phải nói ra, tỷ tỷ không có bản

sự gì để giúp muội, nhưng vẫn có thể trấn an muội thay muội đưa ra chủ ý. Cũng

đừng sợ người khác nói nhàn thoại, bị bệnh mời đại phu đến khám là chuyện nên

làm.”



Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Ta không có chuyện gì, ăn được

ngủ được. Khi đó cũng không biết làm sao, đột nhiên cảm thấy choáng váng đầu.

Tỷ tỷ không cần lo lắng.” Có những chuyện chỉ có bản thân nàng mới có thể vượt

qua, ai cũng không thể giúp được nàng. Có lẽ theo thời gian, khi đã vượt qua

thời điểm kia, nàng sẽ không còn bị chuyện kiếp trước khiến nghẹn đắng đau đớn

nữa. Nàng cần phải sống tốt.