Thế Hôn

Chương 139 : Ly biệt

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Ngày trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã đến ngày xuất giá

của Lâm Cẩn Âm. Hôm nay nắng ấm, chẳng những tinh không vạn lí (vạn dặm quang đãng), thời

tiết còn ấm áp như mùa xuân.



Sáng sớm Lâm Cẩn Dung đã thức dậy, cùng Đào thị tới

xem Lâm Cẩn Âm trang điểm, cũng có thể nói chuyện nhiều hơn với Lâm Cẩn Âm. Mọi

thứ cũng xong xuôi, mẫu tử mấy người cười đùa, Lâm Cẩn Âm trước dặn dò Đào thị

nên chiếu cố bản thân, đừng nghĩ nhiều, mở lòng ra một chút, lại dặn dò Lâm Cẩn

Dung cần phải chăm sóc mẫu tử đệ đệ cho tốt, bảo Lâm Thận Chi nghe lời Đào thị

cùng Lâm Cẩn Dung , nói xong, liền khóc òa. Thấy nàng vừa khóc, Đào thị cùng

Lâm Thận Chi cũng không khỏi khóc theo, Lâm Cẩn Dung trải qua hai kiếp, lại

biết Lâm Cẩn Âm về sau sẽ có cuộc sống tốt đẹp, cũng không quá thương tâm,

không khỏi khuyên nhủ: “Đây cũng không phải quá xa, tùy thời muốn thăm vẫn có

thể thăm được, tỷ tỷ đi là hưởng phúc, đừng khóc.”



Nữ nhi có thể gả đến ca ca trong nhà, không cần lo

lắng bà bà hung ác, phu quân không nên thân, đối với Đào thị mà nói được an ủi

rất nhiều, nhưng nghĩ đến nữ nhi làm nhi tức nhà người ta, không thể được nâng

niu đau lòng như trên tay nương, nào có tự tại như trước? Muốn gặp có thể gặp?

Muốn đau lòng có thể đau lòng sao? Vì thế lại lau nước mắt nói: “Con không hiểu

tâm tình của người làm mẫu thân. Ngay cả biết nàng đến đó hưởng phúc, ta cũng

luyến tiếc nàng rời khỏi ta, cho nên ta muốn khóc.”



Lâm Cẩn Dung không khỏi nở nụ cười: “Vậy người cứ khóc

đi. Khóc cho mắt sưng đỏ, đợi lát nữa lại ngượng ngùng gặp người, cùng với tỷ

tỷ khóc lóc, khóc khiến Đại biểu ca nhìn thấy cũng phải mất một lúc lâu mới

nhìn ra mắt tỷ tỷ nằm ở đâu a.” Lời còn chưa dứt, đã bị Lâm Cẩn Âm nhéo một

cái: “Xú nha đầu!”



Đào thị cũng bị nàng chọc cho nở nụ cười, thối nói:

“Ngươi nha đầu kia! Vô tâm vô phế. Tỷ tỷ con sắp xuất môn, con không khóc, còn

ở nơi này cười chúng ta.”



Lâm Cẩn Dung nhỏ giọng nói: “Chuyện mừng, cần gì phải

khóc? Ngày sau mọi người nhớ tới những lời này của ta sẽ cảm thấy vui vẻ mà

cười, chẳng phải so với khóc tốt hơn nhiều sao?”



“Vâng, vâng, tiểu thư, phu nhân nên tươi cười vẫn

hơn.” Cung ma ma từ bên ngoài tiến vào, khuyên nhủ: “Lão thái thái cùng phu

nhân, thiếu phu nhân trong tộc đều tới thăm Tam tiểu thư, phu nhân mau mau thu

lệ.”



Đào thị trọng mặt mũi, nhịn xuống, tự tay lau má cho

Lâm Cẩn Âm, sửa sang quần áo vật trang sức, vui mừng rất nhiều lại nhịn không

được chua xót trong lòng.



Chỉ nghe ngoài cửa một trận tiếng bước chân vang lên,
nào nữa. Chắc chắn sẽ nói, không uổng công cho ta luôn đau lòng nha đầu kia

đây.”



Tỷ muội hai người chưa bao giờ cảm thấy một khắc này

muốn nói nhiều như vậy, cảm thấy thời gian trôi đi quá nhanh, giờ lành đã đến,

bên ngoài thúc giục lên kiệu hoa. Lúc bái biệt song thân, Đào thị nhịn không

được khóc lóc, Lâm Tam lão gia cũng phá lệ đôi mắt có chút đỏ lên, nghiêm trang

nói với trưởng nữ một hồi, lại dặn dò Đào Phượng Đường đối đãi tốt với Lâm Cẩn

Âm.



Lâm Cẩn Dung đứng ở một bên nhìn, chợt thấy một ánh

mắt dừng ở trên người mình, giương mắt nhìn qua, chỉ thấy Lục Giam đi theo

chúng đệ tử Lâm gia đứng ở một chỗ xa xa, đang hướng về phía bên này nhìn xung

quanh, hai người ánh mắt vừa chạm phải, Lục Giam liền có chút bối rối cúi mắt,

lập tức lại nhanh chóng nâng mắt, hướng nàng vểnh vểnh khóe môi.



Lâm Cẩn Dung chỉ hướng tới Lâm Thận Chi đứng trước mặt

hắn cười nhẹ, Lâm Thận Chi nhận được nụ cười của nàng, cũng hoàn trả tươi cười,

sau đó quay đầu hỏi Lục Giam: “Nhị biểu ca, ta thật sự không thể đi theo phụ

thân ta cùng Ngũ ca đưa Tam tỷ tỷ đến Thanh châu sao?”



Lục Giam chưa kịp thu liễm tươi cười, rũ mắt xuống

thấp giọng nói: “Người lớn nói như thế nào?”



Lâm Thận Chi ủ rũ nói: “Mẫu thân nói ta quá nhỏ, không

được đi. Nhưng ta rất muốn đưa tỷ tỷ đến Thanh châu.”



Lục Giam nhẹ nhàng xoa đầu của hắn: “Tỷ phu cùng tỷ tỷ

của đệ hôm nay sẽ chạy đến Thanh châu, trên đường đi gấp gáp, không có người

chiếu cố đệ. Để về sau đi, cơ hội còn nhiều mà, ta cũng muốn đến Thanh châu.”



Lâm Thận Chi liền lấy lòng nói: “Vậy huynh mang ta đi

được không?”



Lục Giam cười nói: “Nếu như có cơ hội, đệ học tập cho

tốt, Tam cữu phụ cùng Tam cữu mẫu sẽ đáp ứng, tất nhiên là có thể.”



Lâm Thận Chi liền cười: “Ta muốn trở thành người giống

như Ngô Nhị ca vậy.” Nghĩ nghĩ, bản thân cảm thấy không ổn, thật cẩn thận nhìn

Lục Giam nói: “Bằng không cũng muốn giống như huynh vậy.”



Lục Giam trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Vẫn là

giống như Ngô Nhị ca của đệ đi.”