Thế Hôn
Chương 140 : Hoa triêu 1
Ngày đăng: 22:04 21/04/20
Hơn một năm sau, mười lăm tháng hai, ngày của hoa.
Lúc này là chính xuân, bách hoa nở rộ, đúng là thời
điểm đi ngắm cảnh. Dân tộc Triều Đại, tại một ngày này, chẳng phân biệt sĩ thứ
nam nữ, có điều kiện đều xuất môn chơi xuân, hoặc danh viên ngắm hoa, bắt bướm
du ngoạn, hoặc là đến nơi sơn dã mua thức ăn, nhấm nháp hàng tươi ngon.
Mọi người Lâm gia cũng không ngoại lệ, nhưng năm nay
không giống với năm vừa rồi.
Vì Lâm Cẩn Âm sắp lâm bồn, Ngô thị bệnh nặng, Đào thị
dự định muốn đến Thanh Lương tự bố thí cầu phúc — tuy đại đa số mọi người thấy
Bình Tể tự hương khói cường thịnh, cũng sẽ linh nghiệm hơn, nàng nhưng vẫn đều
nhớ rõ, sau khi nàng cùng hài tử được Đào Thuấn Khâm bỏ ra vàng bạc sửa sang lại
tượng phật trong Thanh Lương tự mới dần dần chuyển biến tốt. Cho nên, tại đây
thời khắc khiến người ta tâm thần không yên, nàng tâm tâm niệm niệm đều muốn
tới Thanh Lương tự, hy vọng có thể dùng thành tâm cảm động Phật tổ, phù hộ mẫu
tử Lâm Cẩn Âm bình an, Ngô thị có thể dần dần khỏe lên, tóm lại, thuận buồm
xuôi gió, mọi sự đại cát.
Đào thị đem ý nghĩ của mình nói với Lâm lão thái thái,
Lâm lão thái thái đột nhiên nảy ra ý tưởng muốn đến Thanh Lương tự một chuyến,
nhìn ngắm ôn tuyền kia, nhìn ngắm hoa lê hoa đào trên núi. Lâm lão thái gia thì
nghĩ rằng, Lâm Thận Chi đã 8 tuổi, muốn dẫn hắn đến môn hạ của Chư tiên sinh
học hành, lần này chơi xuân, vừa vặn đăng môn bái phỏng Chư tiên sinh, thử xem
thế nào. Hai người ăn ý với nhau, quyết định năm nay ngày của hoa sẽ đến thôn
trang của hồi môn của Đào thị.
Tin tức vừa đưa ra, khiến Đào thị cảm thấy khó xử.
Nàng vốn chỉ muốn mang Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Thận Chi theo, ít người xuất hành
dễ dàng, im ắng đi mấy ngày, cầu phúc xong sẽ trở lại, ai ngờ lại kinh động hai
vị Bồ Tát này, còn liên quan đến mọi người ở Đại phòng, Nhị phòng cũng muốn đi
theo. Nhưng cũng không thể chối từ, đành phải sớm sai người đến thôn trang
thông tri Thiết Hòe gia, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, chuẩn bị rượu và đồ nhắm để
sẵn sàng đãi khách.
Trời mới tờ mờ sáng, Lâm Cẩn Dung vừa tròn mười lăm
tuổi cũng đã thu thập thỏa đáng ra cửa, vội vàng đi về phía viện của Đào thị.
Đào thị đã sớm dậy, đang ngồi phân phó Cung ma ma:
“Thiết Hòe đưa tới danh sách cần mua thêm mấy thứ cần thiết. Ngươi cần phải
Chư tiên sinh đọc sách sao? Trước đó vài ngày tổ phụ đã sai người đến hỏi hắn
cùng Chu Mại rằng Chư tiên sinh yêu thích điều gì, hắn cố ý công đạo, đừng để
Thất đệ con ăn mặc xa hoa, Chư tiên sinh không thích, sạch sẽ chỉnh tề là được
rồi.” Lại thay Lâm Thận Chi sửa sang quần áo, nhỏ giọng dặn dò: “Con nhất định
phải cẩn thận, nhớ rõ phải tôn kính tiên sinh, tranh thủ để tiên sinh thu nạp
con.”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Tiên sinh đệ tử rất nhiều,
nhưng cũng không phải người người đều có tiền đồ, cũng phải dựa vào chính
mình.”
Lâm Thận Chi nháy mắt nói: “Lời này Lục Nhị ca cũng
nói với ta rồi. Tiên sinh thích người chăm chỉ thành thật, ta có thể làm được.”
Trong khoảng thời gian này, dựa theo phong tục, lễ tiết Lục Giam đều đăng môn
tặng lễ bái phỏng, cùng Lâm Thận Chi tiếp xúc không ít, quan hệ giữa hai người
cũng không tệ lắm.
Lâm Cẩn Dung nhìn hắn vỗ bộ ngực nhỏ, tự tin tràn đầy
nói mình có thể như thế này, có thể như thế kia, trong lòng không khỏi cảm thấy
thỏa mãn. Năm đó Lâm Thận Chi càng bị soi mói càng không nói được gì, ngay cả
cùng Lâm lão thái gia cùng Lâm Tam lão gia nói chuyện đều thu ngực cúi lưng,
ánh mắt lén lút, cũng không dám trực tiếp đối diện. Nàng muốn hắn tiếp tục như
vậy, tiếp tục hướng hoạn lộ thênh thang bước đi.
Không bao lâu, Lâm gia mọi người đều đi ra, người cưỡi
ngựa, người ngồi xe, chậm rãi hướng ra cửa, đi về phía thôn trang của hồi môn
của Đào thị.
Sắp tới gần, đoàn xe đột nhiên ngừng lại, Cung ma ma
vén rèm xe lên ló đầu ra bên ngoài nhìn một lúc, quay đầu cười nói: “Phu nhân,
biểu thiếu gia tới đón chúng ta.”
Đào thị ngạc nhiên nói: “Hôm nay là ngày của hoa, hắn
tại sao không về nhà?”
Cung ma ma nói: “Có lẽ muốn ở lại đọc sách chăng? Nghe
nói hắn rất dụng công, gần đây không dám trì hoãn.” Vừa nói vừa cùng Đào thị
nháy mắt, khẽ liếc nhìn Lâm Cẩn Dung đang ngồi một bên trầm mặc không nói gì.
Đào thị ngầm hiểu, chỉ mỉm cười.