Thế Hôn

Chương 79 : So đo 2

Ngày đăng: 22:03 21/04/20


Lục Vân ngẩng đầu nhìn Đào thị, tình chân ý thiết nói:

“Tam cữu mẫu, thật sự là lỗi của ta. Lúc trước, thỉnh vài vị tỷ tỷ đến tham gia

ấm lô hội……” Đôi mắt của nàng hơi hơi đỏ lên, không nói tiếp được, lại thản

nhiên cười: “Kỳ thật cũng không có gì, chính là ta không có tài nghệ, khiến mẫu

thân hiểu lầm Tứ tỷ, rồi các tỷ tỷ náo loạn không thoải mái…… Nếu lúc ấy ta xử

lý tốt hơn, cũng không làm cho hai vị trưởng bối khó chịu, thế nên hiểu lầm

càng thêm sâu sắc…… Căn nguyên, đều là Vân nhi có lỗi, cầu Tam cữu mẫu đừng tức

giận.”



Đào thị vừa chán ghét Lâm Ngọc Trân, hay bao che

khuyết điểm, nhưng đối với thái độ của Lục Vân, biểu tình tươi cười mang chút

rưng rưng, cũng không nói được một từ, càng không thể nói câu cự tuyệt , đành

đứng dậy đỡ Lục Vân, ôn nhu trấn an nói: “Hài tử ngoan, trí tuệ khí độ này của

con thật hiếm có, để con chịu ủy khuất rồi, Tứ tỷ tỷ của con từ trước đến nay

có chút ngốc nghếch, đắn đo không đúng mực, nhưng cũng không phải cố ý, con

đừng so đo với nàng.”



Lục Vân thẹn thùng cười: “Cữu mẫu nói gì vậy, Tứ tỷ tỷ

là người thẳng thắn, ta không bằng nàng chính là không bằng nàng, chẳng lẽ cứng

rắn muốn nàng thua ta thì mới trầm trồ khen ngợi? Vậy không hợp lý chút nào.”

Lập tức nhìn Lâm Cẩn Dung cười nói: “Tứ tỷ tỷ, kỳ thật ta cũng có chút hẹp hòi,

lúc ấy thầm nghĩ mình từ nhỏ chăm chỉ luyện tập, chịu nhiều đau khổ, lại dễ dàng

thua cuộc, chỉ lo bản thân thương tâm khổ sở, không nghĩ đến điều gì nữa. Nếu

ta lúc đó xử lý tốt chuyện này, Ngũ tỷ sẽ không bị phạt, tỷ cũng không phải đến

thôn trang. Sau đó nghĩ thông suốt cũng vô bổ, trong lòng vẫn bất an, sớm muốn

tìm cơ hội cùng tỷ nhận lỗi, nhưng vẫn không thành, hôm nay ta mượn cơ hội này,

nhận lỗi với tỷ, cầu tỷ tha thứ cho ta.” Nói xong cúi hạ thật sâu.



Lời của nàng nói ra có tình có lí, vô cùng chân thành,

thản nhiên thẳng thắn, nhất thời được mọi người khen ngợi. Ai cũng không cho

rằng nàng lúc ấy tức giận khổ sở có lỗi, đây là điều hợp lý, ai bị ủy khuất như

vậy mà có thể bỏ qua ngay lập tức đây? Cố ý phủ nhận chính là lời nói dối, làm

ra vẻ. Hiếm có là có dũng khí nói ra, còn có thể tỉnh táo lại, thay người khác

suy nghĩ, nữ hài tử có nội tâm rộng lượng, lấy đại cục làm trọng, thì được bao

nhiêu người? Tài văn chương có cao có thấp, phẩm chất cũng có thấp có cao, tài

đức vẹn toàn, đức là đứng đầu, vì thế tất cả mọi người nhìn Lâm Cẩn Dung bất

động đứng ở nơi đó, vẻ mặt khác biệt.



Lâm Cẩn Dung trầm mặc nhìn Lục Vân.



Rất biết cách đối nhân xử thế. Chỉ vì muốn hai vị
tay, rồi ôn nhu nói vài câu với Lâm Ngũ, sau đó đi đến trước mặt Lâm Cẩn Dung

cười nói: “Tứ tỷ tỷ, ca ca ta đã nói với ta, hoa đào hoa lê trên núi Thanh

Lương rất mỹ lệ, Thanh Lương tự có cổ bia đáng giá, cá hoa đào trong sông Thanh

Lương ăn rất ngon, còn nghe nói, trong Thanh Lương tự còn có ôn tuyền, có thật

vậy không?”



Lâm Cẩn Dung cười nhẹ: “Đại để là do đã quen, ta không

cảm thấy có gì ngạc nhiên. Bất quá mùa đông khi tuyết rơi xuống, ngâm mình

trong suối nước nóng thật sự rất thoải mái.”



Lục Vân đang muốn theo lời của nàng tiếp tục nghiên

cứu và thảo luận, chợt nghe Lâm Ngọc Trân không kiên nhẫn nói: “A Vân, cần phải

đi thôi.”



“Đến đây.” Lục Vân xinh đẹp hướng Lâm Cẩn Dung thè

lưỡi, vươn tay tháo một đóa hoa hồng trên búi tóc nàng xuống, cười nói: “Tứ tỷ

đóa hoa này thật là đẹp mắt, cho ta một đóa nha.” Sau đó cầm đóa hoa kia chạy

về phía Lâm Ngọc Trân.



Lâm Cẩn Dung đứng dưới đèn lồng trước Yên Hỉ cư, lẳng

lặng nhìn theo bóng dáng Lục Vân. Lâm Lục đi tới, nhẹ nhàng kề vai nàng, thấp

giọng nói: “A Vân xử sự thật khá. Rốt cuộc là do từ nhỏ theo cô cô xuất môn nên

đã được giao tiếp với nhiều người.”



“Đúng, ta tự thẹn với lòng.” Lâm Cẩn Dung đưa tay lên

đầu tháo đóa hoa hồng còn lại xuống, tùy tay vò nát, rồi ném xuống đất.



Lâm Lục ôm cây quạt, đánh giá động tác của Lâm Cẩn

Dung, mỉm cười: “Tứ tỷ, ta thực bội phục tỷ, tỷ dám nói chuyện với Phương ma ma

như vậy.”



Lâm Cẩn Dung quay đầu nhìn Lâm Lục quyến rũ cười: “Nếu

ngươi là ta, ngươi cũng sẽ làm thế.”



Dưới ngọn đèn, gương mặt non nớt của Lâm Cẩn Dung đã

có vài phần nghiên lệ, tươi cười này, quyến rũ đốn sinh, còn mang theo một cỗ

ưu thương không thể nói rõ. Lâm Lục không làm sao hình dung được cảm giác này,

chỉ kinh ngạc nghĩ, thật sự rất đẹp, vì thế câu nói: “Ở thôn trang kia chơi đùa

thích thú như vậy sao, khiến Nhị biểu ca vui đến quên cả trời đất?” không thể

thốt nên lời, trơ mắt nhìn Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Cẩn Âm tay trong tay rời đi.