The Price Of Pleasure

Chương 15 :

Ngày đăng: 16:09 19/04/20


Grant ngả người lên trên tấm khăn trải, mặc cho mặt trời buổi chiều sưởi ấm gương mặt anh. Anh vẫn còn no bởi bữa trưa với gà tây nguội, pho mát và táo - mặc dù họ đã bỏ qua hai chai rượu đã chui sẵn vào trong cái giỏ, rõ ràng do âm mưu của Ian.



Anh thấy thật thỏa mãn khi quan sát Victoria khá phá bãi biển, chạy trên cát, rút lui lại trước những con sóng tràn vào bờ hoặc săm soi những vỏ sò một cách đầy say mê. Thực tế là, thời gian ngày hôm nay trôi quá nhanh. Anh rất ghét phải tách cô khỏi chỗ này, nhưng họ cần phải về. Anh đứng dậy, vươn vai, và thu cái khăn lại. Một cơn gió mạnh đã nổi lên và tất cả dân địa phương đã bắt đầu về lại thành phố . Anh nhìn dọc theo bãi cát, cả hai hướng, không một bóng người.



"Cô đi giày vào và thu xếp đồ của mình đi," anh gọi. "Chúng ta phải về."



Khi cô vẫy vẫy tay và lờ anh đi, chăm chú quan sát cái gì đó dưới nước bên dưới chân cô, anh khẽ chửi thề, rồi quay lại chỗ con ngựa để chuẩn bị.



Chiếc giỏ rơi phịch xuống đất. Chẳng có con ngựa nào cả.



Sau khi chạy bươn bả khắp bãi biển, tìm kiếm, anh nhận ra phương tiện di chuyển của họ đã đi mất tiêu, và - anh đoán - nó sẽ chẳng quay lại. Thốt ra một câu chửi thề rất tục, anh quay lại chỗ Victoria.



"Nó đâu rồi?" cô hỏi, tay đặt lên trán và nhìn khắp bờ biển.



Anh gãi tay vào tóc. "Mất cắp chăng? Tôi chẳng biết."



"Chúng ta làm thế nào bây giờ?"



"Chúng ta có thể đi bộ về."



"Nếu anh nghĩ đấy là cách tốt nhất." Có vẻ cô chẳng thích thú gì với viễn cảnh này. Họ đã mất hai giờ trên địa hình đầy đá sỏi để tới đây. Cô liếc xuống đôi giày trên tay. Cô lại phải khổ sở làm quen với chúng nữa rồi.



Họ cũng sẽ phải đi bộ qua một khu vực của Cape Town mà anh không muốn mạo hiểm chút nào sau trời tối. Hộ tống một người đẹp mà không có vũ khí. Anh thầm chửi. Đúng là cách hay để bảo vệ cô.



Nhưng khi anh đứng trước sự lựa chọn thứ hai - ở một mình với Victoria cho đến khi người trong thành phố quay lại vào buổi sáng - anh thực sự đang xem xét khả năng ấy. Thà cô lang thang trên bến cảng có khi còn an toàn hơn là ở một đêm với Grant.


Anh thử liều cử động, và suýt nữa thì phun ra khi chỗ đó bị đè vào chiếc quần. Anh chắc hẳn đã rên lên đau đớn bởi vì cô lại quỳ lên trước mặt anh, trần truồng và vẫn đang run rẩy, áp ngực cô vào ngực anh và đặt tay lên người anh. Anh thật gần.



Cô tháo chiếc quần của anh với những ngón tay thật nhanh nhẹn. Rồi không hề do dự nắm lấy anh, những ngón tay xiết chặt quanh anh. Anh rùng mình trước bàn tay của cô và suýt nữa thì phun trào ngay lập tức. Anh đang ở đây trên cái giường tạm bợ của họ, quỳ trên hai đầu gối, cái quần gần như đã tuột ra.



"Đừng chạm vào anh. Việc này lẽ ra chỉ dành cho em thôi."



"Anh thực sự nghĩ em có thể dừng lại," cô thì thầm, "không cảm thấy anh lúc này nữa sao?"



Anh rên lên. "Em không hiểu-"



"Thật cứng, thật nặng." Cô nhìn chăm chăm vào anh như bị bỏ bùa. "Tất cả những gì em muốn trên đời là chạm vào anh."



Cô vuốt khắp chiều dài của anh. Sự thôi thúc giải phóng đã trở thành một áp lực khủng khiếp. Chẳng có gì có thể ngưng nó lại. Không còn tự chủ nữa...



"Đừng nhìn, Victoria," anh bật ra. Như thể nó sẽ đỡ kỳ quái hơn nên cô không nhìn anh. Liệu hình ảnh hạt giống của anh trào ra có làm cô sợ không? "Đừng nhìn anh..."



Không, cô rất can đảm. Câu hỏi đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa.



Dễ tổn thương. Cô sắp nhìn thấy lúc anh yếu đuối nhất. Cô đã làm chủ anh chỉ bằng những ngón tay lướt trên làn da đang co giật của anh.



Cô kéo anh lại gần và đặt môi lên cổ anh. Lưỡi cô đưa ra, và hơi thở cô phả trên da anh. Đôi tay anh chộp lấy vú cô, bóp chúng, nâng chúng lên, và cô là người rên lên khi anh cảm thấy cơn co giật bắt đầu.



Khi sự giải phóng chạy xuyên qua anh, anh kêu lên với sức mạnh của nó. Hung bạo. Phóng nó ra khoảng không giữa họ trong khi anh uốn hông bên tay cô. Anh không yếu đuối. Cô làm cho anh cảm thấy như một vị thần.



Vài giây sau, họ cùng nằm xuống, đầu cô đặt trên ngực anh. Mặc dù trăng đã lên, sáng một cách khó tả, và những dải sáng màu trắng trào qua những khe hở, anh ngay lập tức ngủ thiếp đi.