The Price Of Pleasure
Chương 28 :
Ngày đăng: 16:10 19/04/20
Dấu vết biến mất ở Pháp.
Hai anh em kéo cao cổ áo của họ trong cơn gió dữ dội từ Đại Tây Dương, nhấp nháy mắt trước những chiếc lá khô bay vù vù trong gió. Họ bước nhanh vào một con ngõ hẹp, rồi lánh vào trong một quán trọ.
Cả ngày lẫn đêm, Derek và Grant đã lần theo từng đầu mối, bền bỉ theo dấu vết người em họ. Và giờ trong cái đêm gió ầm ào này, họ cay đắng kết luận họ chẳng còn hướng nào mới để theo nữa.
Khi họ ngồi xuống và lầm bầm gọi đồ ăn, Derek nói, "Chúng ta phải nhìn theo hướng tích cực. Khỉ thật, việc này có thể tốt cho Ian."
"Có thể," Grant nhắc lại, lơ đãng. Trong một đêm như đêm nay, anh đáng ra nên đang cuộn mình trên giường bên Victoria.
Derek búng ngón tay ngay trước mặt Grant. "Khỉ thật, Grant, chú cứ thế này suốt từ khi chúng ta rời Whitestone. Tôi biết chú đang giữ cái gì trong lòng, thế nên sao không nói quách ra đi."
Grant gãi gãi chóp mũi. "Em bỏ lại vài chuyện... không hay với Victoria."
"Sao chuyện đó lại ảnh hưởng đến chú?" Derek hỏi với giọng vừa phải. "Chú không có cảm xúc, không thể yêu, vân vân."
"Điều đó không có nghĩa là em không muốn cưới cô ấy," Grant trả lời. "Nhưng cô ấy đã ra cái tối hậu thư tình yêu chết tiệt đó." Lông mày anh nhăn lại. "Làm thế nào anh biết anh yêu Nicole?"
Derek chẳng cần phải suy nghĩ. "Anh biết khi anh nhận ra mình sẵn sàng dành cả cuộc đời mình cho cô ấy."
"Nhưng một quý ông sẽ phải dành cả đời anh cho một cô nương - "
"Hạnh phúc. Anh hạnh phúc khi được làm thế. Thêm nữa, khi anh biết anh sẽ mất cô ấy, anh không thể dự tính gì cho tương lai cả, và anh cũng không muốn. Cô ấy không phải của mi, hãy sống tiếp đi, anh đã tự bảo mình hàng trăm lần. Và ngay khi anh quyết định cần phải về lại Whitestone, việc đầu tiên anh nghĩ đến là Nicole sẽ thích chỗ đó lắm."
Grant chắc chắn không thể dự tính cho một tương lai không có Victoria. Như thể tâm trí anh nổi dậy chống lại cái ý nghĩ đó. Anh nghĩ thật lâu về việc này cho đến khi thức ăn được mang ra. Như hầu hết các quán ven đường mà họ đã qua, thức ăn dở đến tức cười. Cái cần nóng thì nguội ngắt. Đồ ăn cần mềm thì cứng quèo.
Derek khều một miếng đồ ăn gì đó không thể biết được, nhăn mặt, rồi nói, "Anh vẫn nghĩ chúng ta nên thuê thám tử."
"Em đã không nghĩ cậu ấy thực sự biến mất," Grant nói. "Em nghĩ em có thể đưa cậu ấy về nhà như vài lần trước đây."
"Cho đến hôm nay, chúng ta có thể chắc chắn cậu ấy đã biến mất. Chúng ta sẽ phải cho những người chạy việc lo vụ này."
Grant thở ra đầu hàng và gật đầu. "Ian giống như một kẻ rất đáng ghét - cậu ấy lẽ ra phải như thế rồi. Cậu ấy đã cư xử khá lạ trong suốt chuyến đi."
Một cô hầu bàn béo tốt lượn đến bên bàn của họ và cúi xuống. "Các quý ông đây có cần thêm gì không?" cô nói giọng khàn khàn.
Chẳng ai nhìn lên. Cả hai cùng nói, "Không."
Khi cô ta bước đi, Derek nói, "Anh sẽ quay về, ngày mai."
"Em hiểu," Grant nói thành thực. "Em cần lần lại vài đầu mối, cố moi thêm thông tin gì đó."
"Thế thì anh sẽ về và đối diện với Dì Serena." Derek làm vẻ khổ sở. "Một mình."
Grant kinh ngạc. "Anh sẽ làm thế?"
Derek gật đầu. "Anh phải gặp vợ anh. Anh nhớ Nicole và em bé. Anh nhớ cô ấy như thể anh nhớ không khí vậy," anh khẽ thú nhận.
Grant băn khoăn không biết Victoria có nhớ anh chút nào không. Anh chắc mẩm cô sẽ bận bịu với nào là chơi cờ, khám phá khu đất, có thể học cưỡi ngựa lại vì mùa xuân đến rồi. Khi anh đi, trông cô khá thoải mái và an toàn với Camellia và ngài bá tước, cùng chơi trò chơi bên lò sưởi. Nhưng Grant biết ngài bá tước già sẽ không còn được lâu nữa. Khi ông mất, Grant sẽ đảm bảo Victoria có tất cả những gì cô cần.
Grant nảy ra một ý tưởng. "Anh có thể gửi cho Victoria một con ngựa khi anh về không? Và cả dụng cụ cưỡi nữa. Đừng ngại phí tổn."
"Anh sẽ làm, nhưng anh nghĩ cô ấy thích chú đến hơn là quà."
Đôi lông mày anh nhíu lại. "Em thấy có trách nhiệm với Ian. Cậu ấy đã cố nói chuyện với em vài lần trong chuyến đi và em ngăn cậu ấy lại tất cả các lần. Em sẽ về ngay khi em có thể, nhưng giúp cho cô ấy nhớ đến em thì cũng chẳng tệ lắm." Anh khoanh tay trước ngực. "Và em nghĩ đi xa sẽ có lợi cho em hơn. Cô ấy sẽ mất vài tuần để qua cơn hờn dỗi. Cô ấy cần có thời gian để biết thêm về ông mình. Quan trọng nhất là" - Grant cười, một nụ cười tự tin trên môi anh - "cô ấy sẽ nhận ra cô ấy nhớ em đến mức nào."
"Em căm ghét hắn ta!" Tori lầm bầm, khi Huckabee đưa món quà của Grant đến.
Cammy chặc lưỡi. "Em không thực sự nghĩ như vậy"
"Em nghĩ chị nói chuyện rất tuyệt nếu như cái cách anh ấy nhìn chị là một dấu hiệu. Rồi, thế chị sẽ mặc gì cho Thứ sáu đây?"
"Đừng có ngớ ngẩn," Cammy kêu. "Em nói cứ như anh ấy sắp đến để tán chị vậy."
"Đó chính xác là việc anh ấy đang làm. Bà Huckabee đã nói anh ấy góa vợ hơn mười năm rồi."
Cammy gần như chẳng biết anh và cô vẫn cảm thấy buồn cho sự mất mát của anh. "Anh ấy chỉ lịch sự thôi. Đàn ông đẹp trai, mạnh mẽ như anh ấy không tán tỉnh những con bé đầu đỏ gầy nhẳng, nhợt nhạt, và từng có đầu óc ngơ ngẩn."
"Chẳng có gì đúng cả trừ cái vụ tóc đỏ," Tori khăng khăng. "Nhưng em có cảm giác ngay cả nếu tất cả những điều trên đều đúng, anh ấy vẫn làm."
Winfield trở lại vào Thứ tư.
Sau khi vội vàng lên phòng và thử tất cả các bộ váy cô có, Cammy chọn một bộ váy đi dạo màu xanh hoàng gia, vuốt lại tóc, và từ từ bước xuống cầu thang. Sự đau đớn ở chân và lưng cô mà cô vừa mới than phiền sáng nay đã biến mất.
Anh hít vào một hơi khi thấy cô và có vẻ ngưỡng mộ đến mức cô quả quyết rằng anh chàng tội nghiệp đã mù mất rồi.
"Tôi đã chuẩn bị sẵn một lý do, rằng tôi nghĩ cô không thể đi lại dễ dàng và hôm nay thật là một ngày đẹp trời, và tôi rất ghét để cô phải ở trong nhà. Nhưng sự thực là, tôi không muốn phải đợi đến thứ sáu. Và tôi thích cái ý nghĩ được bế cô lần nữa."
"Ồ," là câu trả lời của cô. Cô gần như không thể thở nổi.
"Thế nào, tôi có một cái khăn, một ít rượu, một chút thức ăn, và một cây anh đào nở sớm để chúng ta có thể thưởng thức những thứ kia bên dưới gốc."
Cô suýt thở dài, nghe thật tuyệt vời. "Tôi sẽ đi với anh, nhưng tôi phải kiên quyết là tôi sẽ tự đi. Vết thương của tôi khá hơn sau khi đi loanh quanh một chút rồi."
"Nhưng mắt cá của cô..."
"Gần như chỉ hơi nhức. Như tôi đã nói, chỉ như một cái nấc."
Cô thấy anh chần chừ và biết anh đang nghi ngờ, nhưng cô nghếch cằm lên thách anh dám nói gì đó. Đương nhiên, là một người bướng bỉnh, anh nhận ra sự bướng bỉnh của cô.
"Như ý cô thôi."
Họ đi dạo, chậm hơn là cô muốn, lên những ngọn đồi đến một chỗ có thể nhìn khắp thung lũng và bày bữa trưa ra. Dù cô cố gắng hạn chế với vài quả nho, anh thỉnh thoảng lại rót rượu và mời cô những thức ăn thật tuyệt, mơ bọc đường và táo rán, pho mát ngon đến nỗi cô muốn đảo mắt vì sung sướng, và những chiếc bánh mỳ nâu và trắng bọc trong vải vẫn còn ấm.
Càng nhiều rượu cô uống, cô càng nói nhiều hơn. Cái tên xấu xa kia cứ lợi dụng tình trạng đó của cô để hỏi cô về hòn đảo. Làm sao cô có thể nói với anh rằng cô từng đầu óc lộn xộn, không thể ăn cá - một món chính trong thực đơn của nước Anh - và không nhớ nhiều lắm về vài năm gần đây? Sao cô có thể tâm sự với anh rằng có những thứ cô ước mình không thể nhớ lại? Cô làm anh tIU nghỉu bằng cách kể về thực vật và động vật ở đó.
Cuối ngày, một ngày thật đáng yêu, anh nói với cô, "Thời gian trôi quá nhanh khi tôi ở bên cô." Anh với lấy tay cô. "Tôi muốn gặp cô ngày mai."
Cammy nhìn anh chằm chằm, bối rồi vì anh thực sự có vẻ thích cô. Người ta rất dễ quen với việc có một người đàn ông rất ổn cười với cô như thể cô quá tuyệt diệu.
Nhưng cô vẫn lo lắng. Sao cô có thể tìm được ai đó, được tán tỉnh, trong khi Tori đang để tang ông của cô ấy? Và cả tình yêu của cô ấy nữa?
Như đã hữa, Winfield đến một lần nữa vào thứ Năm. Nhưng khi anh nói về những việc họ sẽ làm ngày hôm sau nữa, như thể sẽ rất khó hiểu nếu họ không ở cùng nhau hôm sau, cô nói, "Em rất muốn gặp anh ngày mai, nhưng tình hình ở gia trang rất nhạy cảm vào lúc này."
"Như thế nào?"
"Cô Victoria đang phải chịu một áp lực khủng khiếp. Em không biết việc này có làm cô ấy thêm lo lắng không."
"Chẳng phải cô ấy sẽ hạnh phúc vì một người đàn ông, một anh chàng tốt và đứng đắn, anh phải nói thêm như thế, đã say vì em?"
Cô nghĩ anh trêu cô. "Anh say à?" cô hỏi khẽ.
Vẻ mặt của anh thật nghiêm túc. "Từ lần đầu tiên anh thấy em."
Miệng cô há ra như không tin nổi. Cô muốn che dấu sự ngạc nhiên của mình, để nói cái gì đó hay ho. Nhưng đôi môi anh đã phủ kìn môi cô và giúp cô khỏi phải làm cái việc phiền phức đó. Chậm rãi, nhẹ nhàng nhưng vẫn thật gấp gáp. Anh đã nói nhiều trong giây phút ngắn ngủi đó hơn cả cô có thể mơ thấy. Anh lui ra, ánh mắt anh gặp mắt cô. "Hãy nói với anh em cũng cảm thấy như thế."
"Em có," cô trả lời, rồi lại đặt môi trở lại trên môi anh, nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt anh như thể đáp lại.