The Viscount Who Loved Me

Chương 7 :

Ngày đăng: 15:41 19/04/20


Cũng tham gia vào buổi hoà nhạc của Lady Bridgerton: Mrs.Featherington và ba cô con gái lớn nhà Featherington (Prudence, Philippa, và Penelope, chẳng có ai trong số ba người này mặc những bộ đồ có màu sắc phù hợp với dáng vẻ của họ); Mr Nigel Berbrooke (người, thông thường, có rất nhiều thứ để nói, mặc dù chẳng có ai ngoại trừ Philippa Featherington có vẻ hứng thú); và, tất nhiên, Mrs.Sheffield và Miss Katharine Sheffield.



Bổn Tác Giả cho rằng lời mời những người nhà Sheffield cũng bao gồm cả Miss Edwina Sheffield, nhưng cô lại không xuất hiện. Lord Bridgerton dường như vẫn trong tâm trạng tốt mặc dù có sự vắng mặt của Miss Sheffield nhỏ, nhưng thế đấy, mẹ của ngài lại có vẻ thất vọng.



Nhưng một lần nữa, những khuynh hướng mai mối của Lady Bridgerton là huyền thoại, và chắc chắn là bà đang nhàn rỗi sau khi con gái bà đã kết hôn với ngài Công tước của Hastings.



Tạp chí của Lady Whistledown, ngày 27 tháng 4 năm 1814



Anthony biết anh nhất định là bị điên. Chắng có lời giải thích nào khác cả. Anh đã có ý định làm cho cô ta sợ hãi, làm cho cô ta hoảng hốt, làm cho cô ta hiểu rằng cô ta không bao giờ có thể hy vọng chen ngang vào việc của anh và thắng được, và thay vào đó.



Anh đã hôn cô ta.



Đe dọa đã là ý định của anh, và thế là anh tiến đến gần hơn và gần hơn cho đến khi cô, một cô gái ngây thơ, chỉ có thể bị dọa nạt bởi sự hiện diện của anh. Cô sẽ không biết được cảm giác có một người đàn ông ở quá gần đến mức hơi nóng của người anh ta len lỏi qua lớp vải áo của cô, thật gần đến mức cô không thể nói được nơi nào hơi thở của anh ngừng và hơi thở cô bắt đầu.



Cô sẽ không thể nhận ra được những làn sóng đầu tiên của sự thèm khát, mà cô cũng không thể hiểu được hơi nóng chậm chạp, lan toả vào tận bản thể của con người cô.



Và hơi nóng chậm chạp, lan toả đó đang ở đây. Anh có thể nhìn thấy nó trên mặt cô.



Nhưng cô, một người hoàn toàn ngây thơ, sẽ không thể hiểu được những gì mà anh có thể thấy chỉ với một cái nhìn từ cặp mắt đầy kinh nghiệm của anh. Tất cả những gì mà cô sẽ biết là anh đang lù lù ở trên cô, rằng anh mạnh hơn, đầy quyền lực, và rằng cô đã mắc một sai lầm khủng khiếp khi xâm phạm nơi trú ẩn riêng tư của anh.



Anh sẽ dừng ngay tại đó và để cô lo lắng và khó thở. Nhưng khi chỉ còn một khoảng cách nhỏ giữa họ, lực kéo lại quá mạnh. Hương thơm quá quyến rũ, hơi thở cô quá khuấy động. Những làn sóng khát khao mà anh có ý khơi lên trong cô đột nhiên phản chiếu lại vào trong anh, khuấy lên một thèm muốn lan đến tận đầu ngón chân anh. Và ngón tay anh đang vuốt dọc theo má cô - chỉ là để tra tấn cô ta thôi, anh nói với mình như vậy - đột nhiên trở thành một bàn tay ôm lấy sau đầu cô khi môi anh hôn cô trong một sự bùng nổ của giận dữ và dục vọng.



Cô thở hổn hên bên môi anh, và anh lợi dụng đôi môi đang hé mở của cô để trượt lưỡi anh vào. Cô cứng ngắc trong vòng tay anh, nhưng có vẻ là kinh ngạc hơn bất cứ điều gì khác, và thế là Anthony thúc đẩy cuộc rượt đuổi của anh hơn nữa bằng cách cho phép một trong những bàn tay của anh trượt dọc xuống lưng cô và khum lấy đường cong dịu dàng của mông cô.



“Điều này thật điên rồ.” anh thì thầm bên tai cô. Nhưng anh không làm gì để thả cô ra.



Câu trả lời của cô là một tiếng rên rỉ khó hiểu, bối rối, và cơ thể cô trở nên mềm mại hơn trong vòng tay anh, để cho anh ép sát cô hơn vào người anh. Anh biết anh nên dừng lại, biết rõ chết tiệt rằng anh đã không nên bắt đầu, nhưng máu anh đang dồn dập với khao khát, và cô cảm nhận thật... thật...



Thật tuyệt.



Anh rên rỉ, đôi môi anh rời môi cô để nếm vị hơi mặn ở làn da nơi cổ cô. Có điều gì đó về cô phù hợp với anh hơn bất cứ người đàn bà nào trước đó, như thể cơ thể anh đã khám phá ra điều mà trí óc anh từ chối thừa nhận.



Có điều gì đó về cô thật... đúng.



Cảm giác về cô đúng. Mùi hương của cô đúng. Vị của cô đúng. Và anh biết rằng nếu anh cởi bỏ hết quần áo của cô và làm tình với cô ngay tại đó trên tấm thảm trong căn phòng làm việc của anh, cô sẽ vừa khít bên dưới anh, vừa khít xung quanh anh - chỉ là đúng.



Anthony nhận ra khi cô không cãi cọ với anh, Kate Sheffield có thể, chết tiệt, là người phụ nữ tuyệt vời nhất trong toàn nước Anh.



Đôi cánh tay cô, bị cầm tù trong vòng tay anh, chầm chậm lướt lên, cho đến khi hai bàn tay cô đặt ngập ngừng trên lưng anh. Và rồi đôi môi cô chuyển động. Nó là một chuyển động nhỏ, khó mà cảm thấy trên làn da mảnh của trán anh thật sự đang hôn trả lại anh.



Một tiếng gầm gừ thấp, đắc thắng thoát ra khỏi miệng Anthony khi anh di chuyển môi anh trở lại với môi cô, hôn cô dữ dội, thách cô tiếp tục những gì cô đã bắt đầu. “Ôi, Kate.” Anh rên rỉ, đẩy cô lùi lại cho đến khi cô nghiêng người dựa vào mép bàn. “Chúa ơi, em có vị thật tuyệt.”



“Bridgerton?” Giọng cô hơi run, từ đó có vẻ là một câu hỏi hơn bất cứ thứ gì khác.



“Đừng nói gì cả.” Anh thì thầm. “Bất cứ em làm gì, đừng nói gì cả.”



“Nhưng -”



“Không một từ nào.” Anh ngắt ngang, ép một ngón tay vào đôi môi cô. Điều cuối cùng anh muốn bây giờ là để cho cô phá hỏng khoảnh khắc hoàn hảo một cách tuyệt vời này khi cô mở miệng và cãi.




Sự khinh bỉ.



Anthony cảm thấy như anh bị thụi một cú vào ruột. Anh chống lại một thôi thúc lố bịch nhất là lao vụt tới trước và lượm chiếc chìa khoá từ tấm thảm, quỳ xuống trên một chân và đưa nó cho cô, để xin lỗi về cách cư xử của anh và cầu xin cô tha thứ.



Nhưng anh sẽ không làm bất cứ thứ gì như thế. Anh không muốn hàn gắn vết nứt này; anh không muốn ý kiến tốt của cô về anh.



Bởi vì tia sáng khó nắm bắt đó - không hiện diện với em gái cô, người anh có ý định kết hôn - vỡ ra và thiêu đốt thật mạnh mẽ nó dường như làm căn phòng sáng như ban ngày.



Và chẳng có gì có thể làm anh kinh hãi hơn được.



Kate vẫn không cử động trong một lúc lâu hơn là anh nghĩ, rõ ràng là ghê tởm phải quỳ xuống trước anh, ngay cả khi nó là để lấy chiếc chìa khoá sẽ giúp cô thoát khỏi như cô rõ ràng rất mong muốn.



Anthony chỉ nặn ra một nụ cười, chiếu ánh nhìn xuống tấm thảm rồi trở lại đến mặt cô. “Cô không muốn rời khỏi sao, Miss Sheffield?” Anh hỏi, quá trơn tru.



Anh nhìn khi cằm cô run rẩy, và cổ họng cô cố thực hiện một cái nuốt xuống co giật. Và rồi, đột nhiên, cô cùi mình xuống và chụp lấy cái chìa khoá. “Ngài sẽ không bao giờ kết hôn với em gái tôi.” Cô thề, giọng nói thấp, dữ dội của cô vụt những luồng lạnh lẽo vào tận xương tủy anh. “Không bao giờ.”



Và rồi, với một tiếng tách quả quyết của ổ khoá, cô đi khỏi.



* * *



Hai ngày sau, Kate vẫn rất tức giận. Nó chẳng giúp ích gì hơn khi vào buổi chiều sau buổi hoà nhạc, một bó hoa lớn được gửi tới cho Edwina, một tấm thiếp viết, “Những mong ước của tôi cho một sự hồi phục nhanh chóng. Đêm qua thật là buồn tẻ khi thiếu vắng sự hiện diện của cô. - Bridgerton.”



Mary đã thốt ra ôi và a về tấm thiếp đó - thật là lãng mạn, bà thở dài, thật là đáng yêu, thật rõ ràng là những lời lẽ của một người đã thật sự bị mê hoặc. Nhưng Kate biết sự thật. Tấm danh thiếp đó là lời sỉ nhục dành cho cô hơn là một lời khen cho Edwina.



Tẻ ngắt tất nhiên, cô bốc khói, liếc tấm danh thiếp - được trân trọng cất giữ trên một cái bàn trong phòng nghỉ - và tự hỏi làm sao cô có thể làm cho nó như là một tai nạn nếu nó được tìm thấy bị xé thành từng mảnh. Cô có thể không biết nhiều về những việc xảy ra giữa phụ nữ và nam giới, nhưng cô chắc chắn là bất cứ thứ gì mà anh ta cảm thấy tối đó, nó không phải là sự chán ngán.



Anh ta lại không đến viếng thăm. Kate không thể tưởng tượng được tại sao, bởi vì đưa Edwina đi ra ngoài cưỡi ngựa sẽ còn là một cái tát thẳng vào mặt hơn là tấm thiệp. Trong những lúc tưởng tượng nhất của cô, cô thích tự phỉnh nịnh mình rằng anh ta đã không ghé qua vì sợ phải đối mặt với cô, nhưng cô biết nó hiển nhiên là không đúng.



Người đàn ông đó chẳng sợ cái gì cả. Ít nhất là đối với một cô gái già tầm thường mà anh ta chắc chắn đã hôn trong một khoảnh khắc pha lẫn giữa tò mò, giận dữ và thương hại.



Kate đi đến cửa sổ và nhìn ra ngoài Milner Street; không phải là tầm nhìn tuyệt nhất ở Luân Đôn, nhưng ít nhất nó ngăn cô không nhìn chằm chằm vào tờ danh thiếp. Chính là phần thương hại đang thực sự ăn sống cô. Cô cầu nguyện là bất cứ thứ gì ở trong nụ hôn đó, sự tò mò và tức giận đã thắng thế lòng thương hại.



Cô không nghĩ là cô có thể chịu được nếu anh ta thương hại cô. Nhưng Kate lại không có thời gian để ám ảnh về nụ hôn và những gì mà nó có thể hoặc không có ý nghĩa gì, bởi vì ngay chiều đó - buổi chiều sau những bông hoa - một thiếp mời đã được gửi đến còn làm xáo trộn nhiều hơn bất cứ thứ gì Lord Bridgerton có thể làm được.



Sự hiện diện của nhà Sheffield, nó có vẻ, được mong chờ tại một buổi party ở vùng quê hơi tự phát được tổ chức trong một tuần lễ bởi Lady Bridgerton.



Mẹ của chính tên quỷ đó.



Và không có cách nào mà Kate có thể từ chối không đi. Không có thứ gì như động đất kết hợp một trận bão tố với một cơn lốc - không có thứ nào có thể xảy ra ở nước Anh, mặc dù Kate vẫn hy vọng cho một cơn bão, chừng nào mà nó không có kèm sấm và chớp - có thể ngăn Mary khỏi xuất hiện ở trước cửa nhà Bridgerton cùng với Edwina. Và Mary chắc chắn là sẽ không cho phép Kate được ở lại một mình ở Luân Đôn, bị bỏ lại tự lo liệu. Còn chưa kể đến sự thật là không bao giờ mà Kate có thể cho phép Edwina đi mà không có cô.



Ngài tử tước chẳng có sự ngại ngùng nào cả. Anh ta chắc chắn là sẽ hôn Edwina như đã hôn Kate, và Kate không thể hình dung được Edwina sẽ có đủ tỉnh táo để chống lại. Cô nhất định là sẽ nghĩ nó thật sự lãng mạn và yêu anh ta ngay lập tức.



Ngay cả Kate còn khó khăn để giữ đầu óc mình khi môi anh ta đang ở trên môi cô. Trong một khoảnh khắc hạnh phúc, cô đã quên hết tất cả mọi thứ. Cô không biết gì khác ngoài một cảm giác được yêu thương và được mong muốn - không, được cần đến - và nó đã làm cô say đắm, tất nhiên.



Gần như đủ để khiến cho một quý cô quên rằng người đàn ông thực hiện nụ hôn đó là một kẻ ti tiện đáng khinh.



Gần như... nhưng không hoàn toàn.