Thí Thiên Đao

Chương 1797 : Trên người ta có khí chất vương giả sao? (1)

Ngày đăng: 04:46 19/04/20


Tử Đạo thở dài:



- Cha mẹ ta là người mạnh mẽ, hành động lúc đó của họ đã trực tiếp chọc vào bốn nhà quyền quý nhất. Sau lưng bốn gia tộc này đều có vô thượng tồn tại…



- …



Lưu Vân Phong và Sở Mặc câm nín. Nhất là Sở Mặc, lần đầu tiên ở Thí luyện tràng hắn nghe được từ miệng một thiên kiêu của La Thiên Tiên Vực chuyện của cha mẹ hắn. Nhưng hiện tại, hắn chỉ có thể trầmmặc.



Tử Đạo nói:



- Khi tin tức về bọn họ truyền về, bốn gia tộc điên rồi. Tử gia đuổi nương của ta, Triệu gia cũng đuổi cha ta ra khỏi nhà. Hai nhà kia dù không làm gì nhưng mặt mũi bị mất hết, sao lại không hận được chứ? Tuy rằng không có hành động trả thù rõ ràng nhưng hai người bị gia tộc đuổi đi chắc chắn phải chịu áp lực rất lớn.



Lưu Vân Phong thở dài:



- Ta đã hơi hiểu rồi. Sở Mặc vẫn trầm mặc, không nói gì.



Tử Đạo cũng im lặng một lúc mới lên tiếng:



- Dù tầng lớp bề trên của hai gia tộc kia không hành động nhưng đám trẻ tuổi ở dưới lại coi cha mẹ ta như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Mà càng châm chọc là gia tộc của cha mẹ ta cũng có người nghĩ, chỉ cần cha mẹ ta còn sống là còn khiến bọn họ mất mặt, trăm phương ngàn kế muốn giết cha mẹ ta. Ha ha, thủ đoạn còn thâm độc hơn so với hai gia tộc bị mất mặt kia cơ…



- Chuyện này…



Lưu Vân Phong cũng không biết nên nói gì cho phải. Dường như so với Tử Đạo, sự khó khăn thảm hại của anh ta không thấm vào đâu.



- Mà ta chính là được sinh ra trong quá trình cha mẹ ta bị đuổi giết. Một đứa trẻ chẳng biết gì như ta, hoàn toàn vô tội lại trở thành nghiệp chướng phải loại trừ vì họ nghĩ sự tồn tại của ta càng khiến bọn họ mất mặt hơn.



Tử Đạo thản nhiên nói.



- Đúng là quá phận!



Lưu Vân Phong cắn răng.



- Chẳng lẽ mạng bọn họ mới đáng giá còn của người khác là tròđùa sao? Mặt mũi của bọn họ còn lớn hơn trời chắc.



- Đúng thế đấy.
Lưu Vân Phong và Tử Đạo trợn mắt, sau đó đồng thời bĩu môi, tự nhủ: có ma mới tin ngươi. Muốn giết Đại thánh có mà mơ. Đến một Thánh nhân có khi cũng chẳng làm ăn gì được ý.



Tử Đạo nói tiếp:



- Đúng rồi Lâm Hắc, chúng ta đã kể chuyện của mình. Còn ngươithì sao?



Lưu Vân Phong cũng chăm chú nhìn Sở Mặc nói:



- Huynh đệ, ngươi cũng nhận ra chúng ta thật tâm muốn kết giao với ngươi. Mấy thứ như thân phận cũng không trọng yếu. Cha mẹ chưa cho chúng ta, chúng ta tự mình giành lấy. Cha mẹ đã cho cũng chẳng sao vì tương lai nằm trong tay chúng ta cơ mà.



- Đúng thế, tương lai thuộc về chúng ta.



Tử Đạo thành thật.



Sở Mặc thở dài, nhìn hai người đối diện và chén trà trước mặt, thannhẹ:



- Chuyện xưa của ta khá… khúc chiết. Không phải là không thể nói nhưng ta không có biện pháp để kết bái với hai người.



- Sao lại thế?



Lưu Vân Phong nhíu mày.



Tử Đạo cũng nhíu mày. Tử Đạo và Lưu Vân Phong đều không phải người hẹp hòi, thiếu tâm nhãn, tự nhiên có thể hiểu Sở Mặc có vấn đề. Bọn họ hoàn toàn khong cho rằng Sở Mặc khinh thường, không muốn kết bái với bọn họ.



- Vì nếu kết bái sẽ làm hại các ngươi, sẽ kéo các ngươi vào vực sâu vô tận. Nên tốt nhất các ngươi cũng không nên hỏi thăm chuyện của ta làm gì.



Sở Mặc nhẹ giọng.



- Hiện tại các ngươi không hiểu nhưng ta nghĩ một ngày nào đó các ngươi sẽ hiểu thôi. Đây là lời thật lòng của ta.



- Kẻ thù của ngươi… lợi hại thế ư?



Lưu Vân Phong nhìn Sở Mặc hỏi.