Thí Thiên Đao
Chương 1798 : Trên người ta có khí chất vương giả sao? (2)
Ngày đăng: 04:46 19/04/20
Sở Mặc cười cười:
- Ngươi thấy kẻ thù của Tử Đạo huynh lợi hại không? Lưu Vân Phong gật đầu nói:
- Đại thánh đỉnh cao thì phải lợi hại rồi.
- Kẻ thủ của ta là một đống vô thượng tồn tại đó.
Sở Mặc thản nhiên nói:
- Các ngươi xác định muốn nghe chuyện của ta, còn muốn làm huynh đệ với ta chứ?
Lưu Vân Phong và Tử Đạo không nhịn được hít một ngụm khí lạnh. Bọn họ đương nhiên có thể phân biệt được lời nào là thật lời nào là giả. Cả hai khiếp sợ nhìn Sở Mặc, trầm một một chút rồi đồng thanh nói:
- Muốn chứ.
- …
Sở Mặc đen mặt hỏi lại:
- Thật à?
Tử Đạo cười cười nói:
- Chắc ngươi nghĩ chúng ta điên rồi phải không vì dù thế nào, trêu vào một vô thượng tồn tại đã là chẳng khác nào treo mạng mình trên lưỡi kiếm, không biết khi nào thì bị chém một phát, tất cả tùy thuộc vào tâm trạng của người ta. Đây lại còn một đống… ha ha, ngươi có thể sống đến bây giờ, đúng là kỳ tích đó.
- Đúng thế, chắc Lâm Hắc là tên giả, mà gương mặt này, chỉ sợcũng là giả rồi. Tất cả thân phận của ngươi hiện tại đều là giả.
Lưu Vân Phong nhìn Sở Mặc nói:
- Ngay cả thanh Hàn Nguyệt đao kia cũng không phải vũ khí vốn có của ngươi.
- …
Lưu Vân Phong nói:
- Ta mặc dù không có kẻ thù đáng sợ nhưng cả đời này cũng không có nhiều ý nghĩa. Ta chưa tìm thấy cha mẹ của mình, nói không chừng đây có thể là một cơ duyên. Có kẻ thù lợi hại đồng nghĩa có thể nhắc nhở mình mọi lúc mọi nơi. Nên ngươi mau nói đi, dọa cho chúng tasợ khiếp vía. Ta lấy bản mạng Nguyên thần thề tuyệt đối không tiết lộ chuyện ngày hôm nay, tuyệt đối không làm chuyện gì có lỗi với huynh đệ.
- Tử Đạo ta cũng lấy bản mạng Nguyên thần, lấy cha mẹ đã chết đi của ta để thề, tuyệt đối không lộ ra chuyện ngày hôm nay, tuyệt đối không làm chuyện gì có lỗi với huynh đệ.
Sở Mặc đen mặt, tự nhủ: các ngươi phát thề rồi thì không thể quay lại đâu.
- Nhanh lên, quyển trục này chỉ có thể dùng liên tục trong mộtcanh giờ thôi.
Tử Đạo thúc giục.
Nửa canh giờ sau, Tử Đạo và Lưu Vân Phong đều dại ra, khóe miệng co quắp, vẻ mặt khiếp sợ. Nếu người người nhìn thấy chắc chắc sẽ không tin đây là hai người này.
Lưu Vân Phong dùng sức nuốt nước miếng, sau đó cẩn thận nhìn Sở Mặc, cười rất khó coi:
- Hiện tại ta đã biết vì sao khi chúng ta so thảm hại mặt ngươi không thay đổi tí nào rồi. Tử Đạo cũng hồi phục tinh thần, vẻ mặt chua xót:
- Ta vẫn nghĩ Viêm Hoàng Đại Vực bị phong ấn là vì cha mẹ ngươi, hiện tại mới biết mình quá ngây thơ.
- Ta có nghe một chút về lời tiên đoán kia. Ta vẫn nghĩ nó để gạt người.
Lưu Vân Phong nói.
Tử Đạo cũng gật đầu:
- Ta cũng nghĩ thế.
- Như vậy, từ nay về sau chúng ta không phải chỉ phải đối mặt vớimột đám người La Thiên hoàng tộc mà còn phải đề phòng đám vô thượng tồn tại à?
Vẻ mặt Lưu Vân Phong cứng ngắc, anh ta rất muốn cười nhưng không cười được. Chỉ khi chân chính bị kéo vào mới cảm giác được áp lực lớn lao này.