Thí Thiên Đao

Chương 25 : Đột phá nguyên quan​

Ngày đăng: 04:22 19/04/20


Đồng thời cảm nhận được trong đan điền nóng rang một trận, cái nết nứt trên nút thắt ở Nguyên Quan lại càng ngày càng lớn.



Đúng ngay lúc này bỗng nhiên nghe thấy Ma Quân trầm giọng nói:



- Còn không nhanh vận hành tâm pháp, xung kích Nguyên Quan? Còn đợi gì nữa?



Sở Mặc theo bản năng bắt đầu vận hình tâm pháp Thiên Ý Ngã Ý.



Nguồn sức mạnh dồi dào trong tất cả xương cốt trong nháy mắt bị điều động lên, xông tới nút thắt ở Nguyên Quan cùng mãnh liệt công kích đến.



Ầm!



Giống như hồng thủy bạo phát!



Nguồn sức mạnh đó nghiền nát nút thắt ở Nguyên Quan ầm ầm xông ra.



Sở Mặc cảm thấy trong cơ thể của mình phút chốc sinh ra một nguồn sức mạnh cường đại không thể tin nổi.



Nguồn lực lượng đó dường như có thể khai sơn phá thạch.



Có thể nghiền nát tất cả!



Mà Sở Mặc lúc này trong đầu còn có chút choáng váng, cả người trên dưới tràn đầy sức lực không kìm được đứng lên xông thẳng ra ngoài.



Gào thét, đánh ra một quyền trong sân.



Bộ quyền pháp này tất nhiên là trường quyền trung quân Sở Mặc quen dùng nhất.



Chỉ là lúc này đánh ra so với trước kia hoàn toàn là hai khái niệm bất đồng.



Sở Mặc hoàn toàn tin rằng hắn lúc này nếu là đấu với Phạm Lý Tử, Tiểu Thiên Kiêu của Trường Sinh Thiên, cho dù có Thất trưởng lão âm thầm giúp đỡ, hắn vẫn có thể một quyền đánh tan Phạm Lý Tử!



Mượn mấy phần men rượu, Sở Mặc vừa gào thét vừa diễn tập lại bộ trường quyền trung quân rất nhiều năm của mình.



Một kích cuối cùng, Sở Mặc một chưởng đánh vào gốc đại thụ che trời hai người ôm.



Ầm!



Lực lượng hùng hồn trong cơ thể trong nháy mắt tập trung trên cánh tay, theo nắm quyền của hắn hung hăng nện lên cành cây.



Một tiếng nổ cực lớn vang lên.



Tiếp theo.



Gốc đại thu hai người ôm phát ra một âm thanh nứt gãy làm người ta kinh hãi.




Sau khi Sở Mặc một hơi ăn hết mấy bát cơm to, càn quét gần như tất cả các món ăn trên bàn, cuối cùng cảm thấy no rồi.



Lúc này đặt bát đũa xuống, nhìn Ma Quân mặt không cảm xúc, hi hi cười:



- Sư phụ thức ăn ông làm rất là ngon!



- Nếu mỗi ngày đều được ăn…



- Thì quá tốt!



- Nghĩ cái gì hả? Ngươi lát nữa dọn dẹp sạch sẽ, thì xuống núi đi. Ma Quân liếc nhìn Sở Mặc, thản nhiên nói.



- Cái gì?



- Xuống… xuống núi? Sở Mặc tại chỗ trợn tròn mắt, nhìn Ma Quân:



- Sư phụ, người đang nói đùa à?



- Ai đùa với ngươi. Ma Quân đầy mặt lạnh lùng nói:



- Có thể dạy cho ngươi, ta đều đã dạy ngươi rồi, ngươi cũng đã đã học được rồi.



- Còn không xuống núi, trốn ở đây làm gì?



- Con… con học được gì? Sở Mặc nghẹn họng trân trối nhìn Ma Quân, nói:



- Không phải con nên ở trên núi, ít nhất học thêm 3-5 năm nữa, sau đó mới có thể xuất sư hạ sơn sao?



- Hứ! Ma Quân hừ một tiếng:



- Những khẩu quyết đó chính là tất cả công pháp.



- Nếu đã học được rồi, còn lại chính là quá trình thuần thục.



- Con từ chỗ này về tới Viêm Hoàng Đại Hạ, thời gian trên đường đi đủ để con học thuộc những công pháp này rồi.



- Từ chỗ này… về tới Viêm Hoàng Đại Hạ? Sở Mặc nhìn biểu tình Ma Quân, hoàn toàn không giống như đang nói đùa, cả người nhất thời đều ngẩn ra.



Ma Quân mang theo hắn bay suốt ba ngày, gần như không ngừng nghỉ, ít nhất hơn hai vạn dặm đường.



Nếu dựa vào đôi chân của hắn đi… phải đi bao lâu?



Cho dù bây giờ hắn đã đột phát được cảnh giới Nguyên Quân. Nhưng hai vạn dặm này, cho dù hắn ngày đêm không ngừng chạy, sợ là cũng phải gần nữa năm trời. Đăng bởi: longnhi