Thí Thiên Đao

Chương 26 : Thiếu nữ thần bí (1)​

Ngày đăng: 04:22 19/04/20


Vả lại còn có một vấn đề quan trọng nhất.



Hắn không biết đường đi!



- Đúng vậy, thời gian này vừa đủ để con luyện thuần thục những công phát này. Biểu tình Ma Quân nhìn hắn như hiểu thấu đáo hắn muốn gì.



Sở Mặc nhất thời khổ sở:



- Sư phụ, đồ nhi không nỡ xa ông!



- Thôi đi! Ma Quân trợn mắt nhìn Sở Mặc:



- Ăn đòn chưa đủ hả?



Sở Mặc hi hi cười nói:



- Không phải, quan trọng là đồ nhi không muốn rời xa sư phụ!



- Ngụy biện! Ma Quân lạnh lùng nói.



- Thật mà, thật lòng mà. Sở Mặc vỗ ngực.



Ma Quân nói:



- Đừng nhiều lời nữa, cứ quyết định như vậy đi!



Sở Mặc thấy sư phụ là thật muốn hắn rời khỏi, trong lòng nhất thời xông lên thương cảm, nhưng trên mặt không có biểu hiện ra, gãy gãy mặt nói:



- Sư phụ, người xem, trên người đồ nhi cả pháp bảo mang bên người cũng không có. Sư phụ lợi hại như vậy, đủ các loại pháp bảo, nhất định có không ít chứ hả? Tùy tiện cho đồ nhi xem một đống…



- Hay là nói, núi cao đường xa, đồ nhi lại không biết bay, chẳng may gặp nguy hiểm gì thì làm thế nào?



- Vả lại đồ nhi cũng không biết đường!



Mí mắt của Ma Quân dựng thẳng, lạnh lùng nói:



- Không có!



- Vậy cho chút gì khác …



- Ví dụ như nguyên thạch cực phẩm, nguyên dược cực phẩm…



Ma Quân nói:



- Không có, cái gì cũng không có.




- Ta biết người không thích nhi nữ tình trường, nhưng người như thế này...



- Cũng quá...



Sở Mặc muốn nói tuyệt tình, nhưng lại không nói lên lời, bởi vì hắn biết rõ, Ma Quân cũng không phải là người thật sự tuyệt tình.



Chỉ có thể nói sư phụ của hắn là một người kiêu ngạo từ trong xương tủy đến tận cùng.



Dù cho một tia một hào thương cảm cũng không muốn lộ ra trước mặt hắn.



Sở Mặc có phần mất mát đứng yên thật lâu ở nơi đó, trong đầu nhớ lại mỗi một ngày sống ở nơi này, mỗi một hình ảnh.



Cuối cùng, trên mặt của Sở Mặc hiện ra một vẻ dứt khoát.



- Sư phụ, ta biết người có sự kỳ vọng rất cao với ta, đồ nhi nhất định sẽ không để cho người thất vọng.



Nói xong, Sở Mặc quỳ trên đất, quay về phía mảnh đất trống kia lạy ba lạy.



Đứng lên, xoay người xuống núi.



Lần này, Sở Mặc không quay đầu lại.



Đường về nhà Sở Mặc chỉ nhớ mang máng phương hướng.



Mấy vạn dặm đường này, kế tiếp chờ đợi hắn chỉ sợ sẽ là con đường dài dằng dặc lại vô cùng gian khổ nữa.



Chỉ có điều Sở Mặc cũng không sợ. Hắn ở bên cạnh Ma Quân sống rất tốt, không có lẽ nào lại không chinh phục được đoạn đường về nhà này.



Ngày này, Sở Mặc cũng không đi được bao xa, bởi vì lúc trước khi dời khỏi Ma quân cũng đã không còn sớm, hắn lại đi vòng lại trở về một chuyến làm trễ nải không ít thời gian.



Cho nên Sở Mặc đi ra được trăm dặm đường núi, trời đã đen kịt rồi.



Sở Mặc quyết định nghỉ ngơi một đêm, ngày mai sẽ lên đường.



Tìm một gốc cây cổ thụ khổng lồ, leo lên phía trên ngồi ở một nhánh cây rộng khoảng hơn một trượng, dựa lưng vào thân cây bắt đầu yên lặng tu luyện.



Bầu trời đêm trên đỉnh đầu sao lốm đốm đầy trời, trời đất hoàn toàn yên tĩnh.



Tâm pháp vận chuyển, đa phần nguyên khí ở bốn phía bắt đầu giống như nước thủy triều vọt tới cơ thể của Sở Mặc.



Mọi kinh mạch trong cơ thể hắn cũng theo việc tâm pháp vận chuyển mà mở ra huyệt vị cuối kinh mạch, đón nhận những nguyên khí đang đi vào.



Đồng thời, theo việc hắn không ngừng vận chuyển tâm pháp, lượng lớn nguyên khí dũng mãnh tràn vào cơ thể, Sở Mặc có thể cảm giác được rõ ràng mình đang không ngừng trở lên mạnh mẽ. Đăng bởi: longnhi