Thiên Hậu Trở Về
Chương 71 : Bị đánh
Ngày đăng: 12:42 30/04/20
Thiên hậu trở về - Chương 71: Bị đánh
Ánh mắt Hạ Lăng dần dần lạnh xuống: “Hạ Vũ, tôi không có hứng thú tham gia vào chuyện của các người. Cô cũng đừng lôi tôi vào.”
Hạ Vũ nhìn Hạ Lăng, ánh mắt oán độc đã biến mất: “Diệp Tinh Lăng, tại sao cô lại là người ngoài cuộc chứ? Đã nhận hoa của anh Tử Hoành, cô cũng đừng chơi trò giả nai nữa. Người hỏi xuất thân không có xuất thân, hỏi bối cảnh cũng không có bối cảnh như cô, làm sao có thể từ chối anh Tử Hoành chứ?”
Xem ra, Hạ Vũ biết thật không ít. Là Bùi Tử Hoành nói cho cô ta biết, hay là Sở Sâm?
Hơn phân nửa là Sở Sâm rồi. Hạ Lăng chỉ tốn vài giây là có thể hiểu ra. Bùi Tử Hoành lúc nào cũng buồn vui không thể hiện ra mặt, tâm tư cất giấu sâu trong lòng, chưa từng thổ lộ việc riêng tư với người nào khác. Còn Sở Sâm thì chỉ nhìn mặt mà nói chuyện, đem chút tin tức lấy lòng Hạ Vũ cũng có thể hiểu được.
Điều này nói rõ, địa vị của Hạ Vũ bên gối Bùi Tử Hoành cao hơn những người kia.
Cho nên, với sự khôn khéo của Sở Sâm, anh ta có thể yên tâm mách lẻo với Hạ Vũ mà không sợ Bùi Tử Hoành trách tội.
Ánh mắt Hạ Lăng đảo qua người Hạ Vũ, rơi xuống cô gái bên cạnh. Từ lúc nghe được đoạn đối thoại kia, bây giờ Hạ Lăng mới tận mắt nhìn thấy cô gái đang là tình nhân được Bùi Tử Hoành yêu thương nhất. Nhưng mặt cô gái này đang có dấu vết sưng đỏ, chắc là nhận không ít cái tát của người mà Hạ Vũ sai khiến.
Nếu không có Bùi Tử Hoành ngấm ngầm đồng ý, Hạ Vũ sẽ không phách lối như vậy.
Từ khi nào, vị trí của Hạ Vũ trong lòng Bùi Tử Hoành đã trở nên có trọng lượng như thế?
Hạ Lăng đột nhiên cảm thấy đắng chát. Nhưng cô dựa vào cái gì mà có cảm giác như vậy? Cô đã chết qua một lần, còn lo được lo mất làm gì? Dù sao cô cũng không trở về bên cạnh anh ta nữa, cho dù hậu cung của anh ta có loạn bát nháo cả lên, thì mắc mớ gì đến cô?
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Hạ Lăng thu lại cảm xúc, cúi đầu nhìn màn hình, là Vệ Thiều Âm gọi. Cuộc gọi nhỡ vừa rồi hại cô bị Hạ Vũ phát hiện cũng là anh ta gọi. Hạ Lăng không khỏi thầm mắng trong lòng. Nói người này là đồng đội heo cũng không sai mà. Tại sao mỗi lần cô muốn chuồn khỏi mắt người quen cũ, anh ta lại đúng lúc gọi cho cô chứ?
Hạ Lăng cười khổ. Cô đúng là heo mà. Cô sớm nên nghĩ đến Hạ Vũ đột nhiên ăn nói khác thường như vậy, nhất định là có nguyên nhân. Kỹ thuật diễn xuất của đứa em gái này đã đạt đến mức xuất quỷ nhập thần. Cô ta không nên đi hát mà đi làm diễn viên thì đúng hơn.
Nhưng cho dù vậy, cũng không thể ức hiếp trên đầu cô được.
Để Hạ Lăng nổi giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Cô quay người bước về chỗ cũ.
Trở lại chỗ cũ, Hạ Vũ vẫn yếu đuối nằm co ro trên mặt đất, gương mặt tái nhợt. Bên cạnh cô vây quanh rất nhiều người của Đế Hoàng, có đạo diễn, có quay phim, còn có Sở Sâm.
Sở Sâm nhìn thấy Hạ Lăng, sắc mặt âm trầm: “Cô còn dám đến đây?”
“Vì sao tôi lại không dám đến?” Hạ Lăng ngẩng đầu, cao ngạo nói.
Chung quanh có hơn mười người, đều là người của Đế Hoàng. Tất cả đều dùng ánh mắt tràn ngập sự thù địch mà nhìn Hạ Lăng. Nhưng Hạ Lăng làm như không thấy, ngạo mạn như Nữ vương quân lâm thiên hạ.
Cô bước đến trước mặt Hạ Vũ: “Đứng lên!”
Có hai nhân viên đang ở bên cạnh Hạ Vũ, cẩn thận đỡ cô ta đứng dậy.
Bốp.
Tất cả mọi người đều sợ ngây người. Hạ Lăng nhanh như chớp đánh cho Hạ Vũ ngã bổ nhào.