Thiên Hậu Trở Về

Chương 72 : Tôi chưa bao giờ gánh hư danh

Ngày đăng: 12:42 30/04/20


Thiên hậu trở về - Chương 72: Tôi chưa bao giờ gánh hư danh



“Cô làm gì vậy?” Phản ứng đầu tiên của Sở Sâm là nổi giận, bước nhanh đến bắt lấy tay của Hạ Lăng.



Cổ tay của Hạ Lăng bị Sở Sâm kẹp chặt, rất đau, nhưng ánh mắt của cô vẫn lạnh lùng nhìn Hạ Vũ. Lúc này Hạ Vũ bị đánh đến nửa gương mặt sưng lên, khóe miệng chảy máu, ngã xuống đất, thê thảm đến mức không tả được.



Cô ta ôm gò má, ánh mắt ngập nước: “Diệp Nhân Lâm, sao cô lại đánh tôi?” nửa bên mặt của cô ta đã tê rần, ngay cả khi nói chuyện cũng không rõ ràng.



Nhưng Hạ Lăng vẫn nghe hiểu.



“Vì sao lại đánh cô?” Hạ Lăng mỉm cười: “Bởi vì tôi chưa bao giờ gánh hư danh.” Hạ Vũ đã thích bị đánh như vậy, cô sẽ thành toàn cho cô ta. Dù sao phóng viên cũng đã chụp ảnh rồi mà.



Hạ Vũ: “...”



Sở Sâm: “...”



Người của Đế Hoàng: “...”



Không ít người nhủ thầm trong lòng. Hạ Vũ tiểu thư, tại sao cô lại đi trêu chọc nữ ma đầu này chứ?



Sở Sâm như muốn bóp nát cổ tay của Hạ Lăng: “Diệp Tinh Lăng, cô sẽ trả giá đắt cho hành vi của mình. Trợ lý Mạnh.” Anh ta cao giọng gọi: “Cậu mau gọi bảo vệ phim trường đến đây, sau đó mời bác sĩ đến kiểm tra vết thương cho Hạ tiểu thư, đồng thời mời luôn luật sư.”



“Ai muốn kiểm tra vết thương? Ai muốn tìm luật sư?” Một giọng nói khác vang lên, lạnh như băng: “Sở Sâm, anh bắt người của Thiên Nghệ chúng tôi làm gì vậy?”



Tất cả mọi người đều quay đầu lại, thấy Vệ Thiều Âm đang vội vàng chạy đến. Đi theo đằng sau anh ta là năm sáu người của Thiên Nghệ. Sắc mặt Vệ Thiều Âm như sương lạnh ngàn năm, một tay gạt tay của Sở Sâm ra khỏi tay Hạ Lăng, hỏi: “Tiểu Lăng, cô có bị thương chỗ nào không?”



Hạ Lăng cúi đầu, kéo ống tay áo lên, chỉ thấy cổ tay tím bầm, hằn lên da thịt trắng nõn, nhìn thấy mà giật mình.




“Hạ Vũ quay ngoại cảnh bị bạt tai đến bệnh tim tái phát. Người cầm đầu là Diệp Tinh Lăng?”



Bên cạnh còn có mấy tấm ảnh, đều là cảnh ngày hôm qua Hạ Lăng tát Hạ Vũ. Kỹ thuật chụp ảnh của vị phóng viên kia không tệ, góc độ chọn rất tốt. Hạ Lăng đứng thẳng người trước Hạ Vũ yếu đuối, vẻ mặt Hạ Vũ không thể tin nổi khi bị Hạ Lăng đánh, phát huy không khí ỷ mạnh hiếp yếu rất tinh tế. Nếu như chỉ xem mấy tấm hình, ngay cả Hạ Lăng cũng tin rằng mình đang ức hiếp Hạ Vũ.



Cô bắt đầu đọc nội dung.



Quả nhiên là nhắc đến chuyện quay ngoại cảnh ngày hôm qua. Người phóng viên đó viết, khi hai bên bắt đầu quay MV: Diệp Tinh Lăng chỉ vì vấn đề xung đột sân bãi mà nhiều lần kiếm chuyện với Hạ Vũ. Tính tình Hạ Vũ yếu đuối, lần nào cũng cố gắng nhẫn nhịn. Nhưng không nghĩ đến, vào lúc nghỉ trưa ngày hôm qua, Diệp Tinh Lăng một lần nữa mở miệng khiêu khích, dùng những lời nói cay nghiệt châm chọc Hạ Vũ, lại còn làm nhục người chị đã chết của Hạ Vũ, Thiên Hậu Hạ Lăng.



Lần này, Hạ Vũ vốn rất yêu quý chị mình không cách nào nhịn được nữa, lên tiếng bảo vệ chị gái vài câu, ai ngờ lại chọc giận Diệp Tinh Lăng. Diệp Tinh Lăng hung hăng tát cho cô một bạt tai ngã xuống đất, sau đó ngang ngược bỏ đi.



Bệnh tim của Hạ Vũ tái phát, tối hôm đó đã phải chuyển vào bệnh viện cấp cứu.



“Nội dung bài báo rất đặc sắc.” Hạ Lăng gấp tờ báo lại. Không ai rõ hơn cô tình trạng bệnh tim của Hạ Vũ. Năm đó, tất cả phương án trị liệu, giám sát bệnh trạng đều có cô tham dự. Cô khẳng định, bệnh tim của Hạ Vũ đã được chữa khỏi hoàn toàn.



Bệnh tim tái phát? Nghe thật buồn cười.



Mạch Na cũng nói: “Tôi đã cho người điều tra, cô ta không hề bị tái phát bệnh tim. Nhưng...” Lúc này, Mạch Na mới bắt đầu dạy dỗ Hạ Lăng: “Hôm qua cô bị làm sao vậy? Tại sao cô lại đi chọc giận người của Đế Hoàng? Không phải cô ở chung với A Vệ lâu quá, tính tình cũng thay đổi luôn đấy chứ? Album của Hạ Vũ bị ca khúc ra mắt của một người mới như cô đánh bại, bọn họ đã sớm thấy cô không vừa mắt, muốn tìm cơ hội xử lý cô, tại sao cô lại rửa cổ đưa đầu cho người ta chém hả?”



Hạ Lăng không lên tiếng, bởi vì cô cảm thấy chị Mạch Na mắng rất đúng.



Hôm qua cô quá ngớ ngẩn, không nhìn ra được kỹ thuật diễn suất của cô em gái nên mới bị phóng viên chụp lại. Dư vị của hai bạt tai kia vẫn khiến cho cô hả hê. Nhưng cô vẫn cam đoan với Mạch Na: “Lần sau, khi em đánh cô ta, em sẽ tìm một nơi không ai biết mà đánh.”



Chị Mạch Na: “...”



Cô gái này, có phải ở cạnh nhà Lệ Lôi quá lâu nên cũng nhiễm phải thói xấu của anh ta không?